Cuộc sống của những người giữ đảo vất vả vô cùng nhưng ai cũng thấy vinh dự tự hào vì được góp phần nhỏ bé vào nhiệm vụ bảo vệ biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc. Có những lúc đại dương nổi giận, lính đảo phải oằn lưng gồng mình với bão tố, giọt mồ hôi rơi đọng thành muối mặn biển khơi, thêm đậm đà tình đồng đội anh em.
Có những đêm trăng sáng, giữa mênh mông điệp trùng sóng nước, cây súng chắc trong tay mắt dõi nhìn về phía trước, lòng lại nôn nao nhớ đất liền. Nhớ mẹ, nhớ em sớm hôm vất vả tảo tần nơi phố chợ, dáng hao gầy gánh mạ ra đồng, trên đường làng bập bõm vết chân trâu. Nhớ chuyến đò chiều vời vợi thẳm sâu, em đi dạy trường bên nên suốt ngày bận rộn.
Người ta nói: "Yêu lính chịu nhiều thua thiệt, gặp gỡ rồi xa xôi". Đã có lần tôi nói với em: "Yêu người lính biển em sẽ không có chiều thứ bảy để mà hò hẹn. Còn khi đã là vợ của bộ đội thì còn bao nhiêu việc em phải lo lắng thay chồng". Tôi khuyên em đừng yêu lính đảo, em dỗi hờn rồi mắng yêu tôi: "Kệ người ta... chưa chi đã sợ".
Thế rồi năm tháng cứ trôi qua, sông quê vẫn bên bồi bên lở, phù sa thời gian vẫn cứ bồi đắp bãi bờ tình yêu em dành cho tôi ngày càng mặn nồng, thắm thiết. Thư em viết:
Anh yêu thương!
Thế là lại thêm mùa hoa gạo nở, ở quê hương em vẫn đợi anh về. Bến quê bây giờ đã bắc cầu. Cây đa "ngày xưa" không còn nữa. Người ta đánh bật gốc để xây dựng bưu điện. Trai gái bây giờ không hò hẹn ở nơi đây. Chỉ có em mỗi lần đi dạy qua bến sông lại bồi hồi xao xuyến…
Thư em từ đất liền gửi tới như tiếp thêm sức mạnh, nghị lực cho tôi trong cuộc sống, tôi lại hăng say hơn trong luyện rèn và công tác, thấy mình như trưởng thành hơn nơi đầu sóng ngọn gió và thầm cảm ơn em. Xuân về tôi lại càng nhớ đất liền!
Đồng Xuân Thiều
(HT: 6KE-1062, Trường Sa - Khánh Hòa)
Nguồn: Thanh Niên Online
Đọc tiếp...