Thứ Tư, 3 tháng 12, 2008

Đôi dòng nhắn gửi

Comments
Bất chấp cuộc khủng hoảng tài chính đe đọa đến nồi cơm của từng gia đình, những ngày tháng 12/2008 này, câu chuyện Hoàng - Trường lại tiếp tục nóng lên trên thế giới mạng. Lần này, kịch bản vẫn xảy ra gần như cũ với hành động châm ngòi thuộc về những kẻ mạnh hơn: Ông anh cả đỏ Trung Hoa công bố dự án 30 tỷ USD thăm dò dầu khí tại vùng biển Đông, sau khi đã thẳng tay đá đít chàng Mẽo Exxon ra khỏi thềm lục địa Việt Nam.
Bài toán có quá nhiều tham số, có lẽ cũng không quá khi nói rằng ngay cả chính quyền Việt Nam cũng đang rối bời cắn bút khi nhận trách nhiệm đại diện cho nhân dân Việt Nam giải đề thi quá hóc búa này.
Mức độ quan tâm đến chính trị của mỗi người là khác nhau và mỗi người cũng chọn cho mình con đường mà họ cho là đúng. Và, chủ đề "nên hay không nên biểu tình" lại trở đi trở lại trong suy nghĩ của rất nhiều người, đặc biệt khi xuất hiện lời kêu gọi xuống đường vào ngày thứ bảy này, vẫn là trong tháng 12 lịch sử, và trong thời điểm mà ngài Quốc Vụ khanh phụ trách an ninh Trung Quốc đang đứng chân trên đất Việt.
Bài viết này không có ý định bàn đến chuyện nên hay không nên biểu tình, càng không có ý định tranh luận xem việc biểu tình là tốt hay xấu. Duy có một vài cảm nghĩ cá nhân cố gắng viết ra để thoát khỏi cảm giác rối bời chống chếnh khi theo dõi sự việc này, đặc biệt khi cảm giác rằng ngã rẽ của câu chuyện sẽ rất khó đoán biết đứng trên góc độ "an ninh nội địa" cua đất nước.
Đầu tiên, việc biểu tình chắc chắn sẽ diễn ra, nếu không phải hôm nay thì ngày mai, không phải thứ bảy thì sẽ là chủ nhật, thứ hai.... Dù muốn dù không, câu chuyện biển Đông cũng vẫn là một chủ đề âm ỉ cháy trong đời sống chính trị của đất nước nhất là khi sự phát triển kinh tế giúp cho lớp trẻ hình thành một nếp nghĩ rất khác so với thế hệ đi trước. Bao giờ cũng vậy, khi đứng trước một động thái ảnh hưởng đến xã hội sẽ có người cực lực lên án, có người ủng hộ hết mình, và có người giữ quan điểm trung lập. Người cầm quyền khôn ngoan không nên tìm cách dập tắt một dòng tiếng nói nào bởi đơn giản việc đó là không thể và sẽ đem lại hậu họa về lâu dài. Quả bóng bị dồn nén càng lâu thì càng có sức nổ lớn, sẽ ra sao nếu sức nổ đó bị dồn lại và nổ ra khi chính đội ngũ này sẽ tiếp quản đất nước trong tương lai gần?
Nói đến tính tất yếu, người viết bài không có ý định khuyến khích hay ngăn cản bất kỳ ai tham gia và bản thân cũng phân vân rất nhiều khi tìm cho mình một quyết định. Nhưng những người làm ngành an ninh của đất nước nếu hiểu được sự tất yếu của vấn đề thì sẽ có định hướng giải quyết sao cho vẹn toàn nhất đối với từng biến cố lớn nhỏ xảy đến trong cuộc biểu tình. Bởi dù muốn dù không, sẽ có những điều ảnh hưởng đến quan hệ giữa chính quyền và người dân cần được giải quyết một cách thật khéo léo và thông minh trong giai đoạn khó khăn này.
http://i180.photobucket.com/albums/x31/taphongtan/BieuTinhChongTQ9-12-2007/KyTen.jpg
Chính quyền chắc chắn sẽ lo ngại có sự lợi dụng vấn đề biểu tình để chống lại nhà nước. Việc lợi dụng chắc chắn cũng không thể không có trong bối cảnh chính trị hiện tại. Tuy nhiên, kết quả lợi dụng như thế nào, có được hay không phụ thuộc rất nhiều vào mối liên hệ giữa lực lương an ninh và những người biểu tình. Bản thân những gì diễn ra vào tháng 12 của năm 2007 cho thấy, sẽ là cực kỳ ấu trĩ nếu cố chụp cho những người biểu tình chiếc mũ phá hoại an ninh đất nước và đẩy họ sang bên kia chiến tuyến. Bản thân người viết bài tin chắc rằng phần đông các em học sinh- sinh viên tham gia đều là những cá nhân tràn đầy nhiệt huyết, với lòng yêu quê hương vô bờ bến. Khi mà sách giáo khoa luôn dạy cho họ về tinh thần yêu nước, về ý chí chủ quyền, về thời kỳ vẻ vang chống Mỹ kháng Pháp trong quá khứ thì việc bôi đen những giá trị trong sáng của thanh niên sẽ đem lại những suy nghĩ cực kỳ xấu về chế độ và gián tiếp làm mất tính chính danh của chế độ trong mắt giới trẻ. Việc nên làm là hướng dẫn cho họ kiềm chế và tỉnh táo trong đám đông, hướng dẫn họ tự tổ chức và tự giải tán khi đã thỏa mãn trong việc nói lên tiếng nói của mình. Không cần can thiệp thô bạo, bản thân họ sẽ tự đẩy ra ngoài những ai đi chệch ra ngoài mục tiêu bày tỏ tiếng nói về chủ quyền đất nước, ủng hộ cho một đất nước phát triển trong thanh bình.
Vả chăng, khi mà câu chuyện Hoàng-Trường đang chưa có lối thoát, tại sao không coi trọng tiếng nói của họ như một cánh tay ủng hộ để chính quyền vững tin hơn? Chỉ nghĩ khác lối mòn đi một chút, nhà nước sẽ đạt được một bước nhảy rất lớn trong việc đoàn kết dân tộc, vượt qua thời buổi khó khăn suy thoái này!
Cũng sẽ là sai lầm nếu lực lượng an ninh cố tìm ra một ai đó cầm đầu tổ chức biểu tình để dập tắt ngọn lửa, đó chẳng khác nào húc đầu vào khoảng không bởi đơn giản những người biểu tình chẳng cần một ai cầm đầu hết. Có thể sẽ có người tạm thời dẫn dắt, được bầu lên một cách cực kỳ tự phát trong đám đông nhưng yếu tố chính cầm đầu lớp trẻ, nếu có, chính là niềm tin của họ vào chính nghĩa và những giá trị được chính nhà trường XHCN dạy cho họ.
Xã hội đang biến chuyển từng ngày và đất nước đang đứng trước thời điểm có tính chất bước nhảy, đặc biệt trong giai đoạn khó khăn mọi mặt đầu thế kỷ 21 này. Hy vọng những người cầm quyền không bỏ lỡ thời cơ để phản bác lại những luận điểm của các thế lực chống mình, rằng: đảng cầm quyền không phải là một lực cản cho sự tiến lên của xã hội, đảng nhận thức được sự phát triển tất yếu của dân trí xã hội và đang thích nghi với nó, và đảng thật sự xứng đáng dẫn dắt nhân dân Việt Nam trên con đường đi tới tương lai.
Câu chuyện sẽ còn rất dài nhưng hôm nay xin dừng ở đây. Đất nước ta vẫn còn quá nghèo và có quá nhiều việc phải làm. Thật sự mơ ước cháy bỏng rằng chủ đề Hoàng Sa- Trường Sa trở thành một cú hích giúp cho người dân và đảng nắm chặt tay nhau hơn để tìm cho mình một bước nhảy đến tương lai.
Các bạn trẻ, tôi kính trọng các bạn. Hãy chờ đợi những điều tốt đẹp mà niềm tin chúng ta đang đặt vào nhà nước. Nếu có đi biểu tình, nhớ kiềm chế và biết dừng đúng lúc.

(Bài viết của thành viên anhgrass trên Diễn Đàn Hoàng Sa,bài viết thể hiện quan điểm của tác giả)
Đọc tiếp...

Người theo dõi

 

Copyright 2008 All Rights Reserved Revolution Two Church theme by Brian Gardner Converted into Blogger Template by Bloganol dot com