Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2008

VINASAT-1 đã kết nối với Hoàng Sa, Trường Sa

Comments

Ngày 30.5, Công ty Viễn thông quốc tế (VTI) đã tổ chức lễ khánh thành Đài điều khiển và khai trương dịch vụ vệ tinh VINASAT-1. Tại buổi lễ, Đài truyền hình Việt Nam đã ký kết hợp đồng với VTI, trở thành khách hàng chính thức đầu tiên sử dụng VINASAT-1.

Phát biểu tại buổi lễ, Thứ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông Trần Đức Lai cho biết ngày 25.5, qua VINASAT-1 thông tin đã được kết nối với quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa cùng các trạm khoan dầu khí trên biển với tín hiệu rất tốt.

Trước đó vào ngày 22.5, Bộ Thông tin và Truyền thông đã có văn bản chính thức gửi Liên minh Viễn thông thế giới (ITU) khẳng định vị trí 132 độ Đông đã có vệ tinh của Việt Nam hoạt động.

Tin khác về buổi lễ bàn giao vệ tinh VINASAT-1 cho Việt Nam trên Viet Nam Net

Nguồn: Thanh Niên Online

Đọc tiếp...

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2008

Chương trình để tiết kiệm vì Trường Sa

Comments

(cập nhật lần cuối ngày 1/6/2008)

Ban Quản trị hoangsa.org xin phát động phong trào để tiết kiệm vì Trường Sa dành cho các thành viên hoangsa.org.

Mục đích: là mỗi người sẽ tạo một quỹ riêng cho Trường Sa thông qua việc bỏ tiết kiệm.

Cách làm: Rất đơn giản, từng người tìm cho mình 1 con heo đất để có thể bỏ vào đó những đồng xu lẻ của mình. Chúng ta sẽ gom góp mỗi ngày một ít rồi đến những dịp có các chương trình gửi quà ra đảo cho các chiến sĩ Trường Sa của các đơn vị phát động thì sẽ gửi ủng hộ thông qua họ. Chúng ta có thể gửi riêng hoặc tập hợp nhau lại để cùng gửi cho các đơn vị tiếp nhận.

Đây là cách làm rất dễ thực hiện nếu mỗi thành viên tham gia có ý thức thực sự vào việc đóng góp giúp đỡ các chiến sĩ Trường Sa chính vì vậy BQT hoangsa.org rất mong các bạn tự lập cho mình 1 chút quỹ như vậy để xem đây như là việc đóng góp thiết thực nhất cho việc gìn giữ và bảo vệ chủ quyền biển đảo nước nhà và lại phù hợp với khả năng của đa số sinh viên chúng ta.

Ý nghĩa của chương trình:

1.Tăng thêm ý thức của mỗi người đối với vấn đề Trường Sa (mà rộng hơn là các vấn đề liên quan đến an ninh đất nước)

2. Mang lại ý nghĩa tinh thần cho các chiến sĩ Trường Sa rằng chúng ta, nhân dân vẫn luôn ngày ngày sát cánh và quan tâm theo dõi các anh.

3. Đem lại 1 chút vật chất góp phần cải thiện cuộc sống các chiến sĩ.

Làm được hay không là tùy vào ý thức về (cách thể hiện một cách tích cực) lòng yêu nước của các bạn!

Rất mong các bạn sẽ tham gia phong trào cùng chúng tôi để góp phần giúp đỡ đời sống các chiến sĩ trên đảo. Việc làm này nếu được nhân rộng sẽ là 1 hoạt động mang ý nghĩa tích cực, nâng cao ý thức trách nhiệm với đất nước của mọi người nhất là giới học sinh sinh viên, và nhắc nhở hàng ngày rằng chúng ta vẫn còn nợ ông cha 1 Hoàng Sa chưa đòi lại được, chỉ còn 1 Trường Sa thì chúng ta phải quyết giữ gìn để không hổ thẹn với con cháu mai sau!

Khi tổ quốc lâm nguy thì chúng ta có thể hiến dâng cả máu của mình,vậy thì việc làm nho nhỏ như vậy có là xá gì hỡi các bạn?

Cùng nhau chung tay vì Trường Sa, vì sự toàn vẹn lãnh thổ thiêng liêng của Việt Nam!

Đọc tiếp...

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2008

Chiến lược trên mặt biển của Hải quân Trung Quốc

Comments

Đầu tháng 5/2008, tạp chí tư nhân của Hoa Kỳ Janes Intelligence Review chuyên về quốc phòng cho phổ biến một số hình ảnh mua được của hãng vệ tinh tư nhân DigitalGlobe cho thấy Trung quốc đang thiết lập một căn cứ tàu ngầm nguyên tử tại Ngọc Lâm (Sanya – Tam Á) nằm ở cực nam đảo Hải Nam. Giới quốc phòng Hoa Kỳ, Ấn độ, Úc châu, New Zeland và các nước trong khối Hiệp hội Đông Nam Á (ASEAN) tỏ ra rất quan tâm.

Tàu ngầm nguyên tử mới của Trung Quốc có khả năng phóng 12 tên lửa mang đầu đạn hạt nhân

Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ với nhiều vệ tinh thám thính tinh vi hơn các vệ tinh thương mãi của hãng DigitalGlobe lẽ dĩ nhiên đã có các hình ảnh này trước nhưng không tiết lộ.

Các hình ảnh cho thấy một căn cứ tàu ngầm khổng lồ với nhiều cửa hầm (thấy được ít nhất 14 cửa) bề ngang 16 mét mở từ biển dẫn vào các hầm bên trong nằm dưới mặt đất. Các hình khác cho thấy hai cầu tàu dài và nhiều cầu tàu ngắn hơn có khả năng làm chỗ neo cho ít nhất hai đội Mẫu hạm Chiến đấu (Carrier Strike Group).

Bản đồ khu vực đảo Hải Nam

Hình ảnh tàu ngầm nguyên tử tại căn cứ quân sự Du Lâm (Tam Á, Hải Nam)

Tấm không ảnh đáng quan tâm nhất là tấm hình cho thấy sự có mặt tại căn cứ Ngọc Lâm một chiếc tàu ngầm phóng hỏa tiễn chạy bằng nguyên tử lực loại 094 (Jin-Class). Tàu ngầm này mỗi chiếc trang bị 12 hỏa tiễn loại JL-2 mang đầu đạn nguyên tử có tầm bắn xa từ 7.200km đến 8.000km, theo ước lượng đầu năm 2008 của Hoa Kỳ. Giới tình báo quân sự Hoa Kỳ biết Trung Quốc có hai tàu ngầm loại này trong nhiều năm qua nhưng vẫn neo tại căn cứ tàu ngầm Xiaopingdao trong vịnh Bố Hải thuộc tỉnh Hồ Bắc ở phía Bắc. Đây là lần đầu tiên loại vũ khí này được bố trí xa về phía nam nhìn vào vùng nam Thái Bình Dương. Bộ quốc phòng Hoa Kỳ cho biết Trung quốc sẽ có 5 chiếc tàu ngầm loại 094 vào năm 2010.

Sự di chuyển loại tàu ngầm này đến vùng biển Đông nằm đầu thuỷ đạo đi vào Ấn Độ Dương là một dấu hiệu Trung Quốc thay đổi sự bố trí chiến lược quan trọng, mặc dù cho đến lúc này không một giới chức thuộc giới quốc phòng trên thế giới đoán biết Trung Quốc có khả năng gì và dự tính gì.

Đặt vấn đề khả năng vì trước đây loại tầu ngầm mang hỏa tiễn nguyên tử Xia của Trung quốc đã ra khơi nhưng không làm ai e ngại vì di chuyển đến đâu cũng bị hải quân Hoa Kỳ theo sát (Trung Quốc chưa nắm vững kỹ thuật khử từ trường của vỏ tàu) . Nhưng lần này các hình ảnh cho thấy tại căn cứ Ngọc Lâm có cơ sở khử từ, và nếu cơ sở này hữu hiệu thì tàu ngầm loại 094 sẽ có khả năng chiến lược và tính đe dọa rất cao. Nhất là vùng biển nam Hải Nam là vùng biển sâu. Chỉ cần ra biển vài kilomét là đã có độ sâu 5000 mét, nên khi tàu ngầm loại 094, nếu đã được khử từ tốt xuất phát công tác thì rất khó phát hiện.

Hai nước quan tâm nhất đến các hình ảnh mới tiết lộ này là Ấn Độ và Hoa Kỳ. Nếu tàu ngầm loại 094 vào hoạt động tại Ấn Độ Dương thì bất cứ mục tiêu nào của Ấn Độ cũng ở trong tầm bắn của hỏa tiễn mang đầu đạn nguyên tử JL-2 . Lục địa Hoa Kỳ (CONUS) cũng là một mối lo trên nguyên tắc, nhưng Hoa Kỳ hẳn còn thừa khả năng theo dõi và Trung Quốc biết điều này.

Các nước Đông Nam Á và Nam Á dù có quan tâm cũng không làm gì được để tự bảo vệ, cho nên chỉ có hai chọn lựa để mua sự an toàn chiến lược: hoặc chọn thế đồng minh với Hoa Kỳ, hoặc chọn thế đồng minh với Trung quốc. Riêng Việt Nam, sự chọn lựa không phải dễ dàng, nếu thật sự muốn làm một sự chọn lựa.

Đi với Hoa Kỳ sẽ bị áp lực (nếu không quân sự là kinh tế) không chịu nổi của Trung Quốc. Đi với Trung Quốc thì an ninh quốc gia trong lâu dài không bảo đảm.

Sự triển khai lực lượng hải quân nguyên tử của Trung Quốc tại căn cứ Ngọc Lâm ở đảo Hải Nam ảnh hưởng đến thế chiến lược toàn cầu, nhưng nước bị đe dọa nhất là Việt Nam. Căn cứ Ngọc Lâm chỉ cách Hà Nội 500 km, Đà Nẵng 285 km, Sài Gòn 870 km đường chim bay (trong khi cách xa Manila đến 1284 km). Dù là bạn hay không với Trung Quốc, căn cứ tàu ngầm nguyên tử tại đảo Hải Nam là một gọng kềm bên phải của Việt Nam. Gọng kềm bên trái là phía Lào.

Việt Nam vốn có nhiều ảnh hưởng chính trị, kinh tế và quân sự với Lào và Lào là chiếc giáp bảo vệ sườn phía tây của Việt Nam thì Trung Quốc cũng đang vận dụng sức mạnh và sự giàu có của mình để chọc thủng chiếc giáp này.

Cuối tháng 3/08 vừa qua thủ tướng Ôn Gia Bảo thăm Lào, ký 7 thỏa thuận với thủ tướng Lào Bouasone Bouphavanh bao gồm thỏa thuận về thương mãi, giáo dục, khai thác tài nguyên và quốc phòng. Ông Ôn Gia Bảo thuyết phục Lào công khai ủng hộ chính sách của Trung Quốc đối với cuộc đàn áp tại Tây Tạng ngày 14/3 trước đó, và tuyên bố Trung Quốc và Đài Loan là một quốc gia.

Với hai gọng kềm này Việt Nam thật là khó thở trong tay người bạn “môi hở răng lạnh” Trung Quốc.

Nhưng dù Trung Quốc đã có khả năng gì thì dự tính của Trung Quốc khi thiết lập căn cứ tàu ngầm hỏa tiễn nguyên tử tại đảo Hải Nam cũng là để chuẩn bị đối đầu với hải quân Hoa Kỳ trên biển cả. Trung Quốc cần đường thông ra các đại dương. Thuỷ đạo từ Bắc Thái Bình Dương thông ra Ấn Độ Dương băng qua eo biển Mã Lai Á đi qua biển Đông có 3 vị trí chiến lược: Hải Nam, Cam Ranh và Trường Sa. Tuy nhiên sự chọn lựa Cam Ranh hay Trường Sa không phải không có vấn đề. Cam Ranh tốt nhất về mặt cơ sở nhưng phải thương thuyết với Việt Nam và việc này tạo thành sự dòm ngó của thế giới và sự khó chịu của Hoa Kỳ, nếu không muốn nói cả Liên bang Nga (cả hai nước này đều đã sử dụng căn cứ Cam Ranh). Nếu chọn Trường Sa thì sẽ làm tái xuất hiện sự tranh chấp với các nước trong khối Asean và Việt Nam. Hơn nữa Trường Sa không đủ đất. Chọn Hải Nam là thượng sách vì là đất nhà không ai nói ra nói vào được.

Tháng 8/2008 này Trung Quốc tổ chức Thế Vận Hội, và là thời điểm Trung Quốc chọn để mở đầu kỷ nguyên siêu cường. Việc triển khai lực lượng hải quân nguyên tử, trước hết là tàu ngầm với hỏa tiễn mang đầu đạn nguyên tử cùng với các đội Mẫu hạm Chiến đấu hải quân Trung Quốc sẽ có khả năng hiện diện và chiến đấu ở bất cứ nơi nào. Hoa Kỳ sẽ không còn thế thượng phong trên biển, và khi các tàu ngầm nguyên tử của Trung quốc có thể lặn sâu, đi xa mà không bị khám phá thì trên nguyên tắc lục địa Hoa Kỳ không còn là vùng đất bất khả xâm phạm nữa.

Điều này không có nghĩa Trung Quốc chỉ chờ có sức để đánh úp Hoa Kỳ. Ít nhất vào giữa thế kỷ 21 Trung quốc mới có khả năng này. Hơn nữa Trung Quốc từng tuyên bố chính sách nguyên tử của Trung Quốc là “không đánh trước”. Nhưng một khi lục địa Hoa Kỳ nằm trong tầm bắn lý thuyết của các đầu đạn nguyên tử của Trung Quốc thì Hoa Kỳ phải bảo đảm bằng mọi giá một sự việc như vậy không thể xảy ra. Kết quả là sự săn đuổi rình mò nhau ngoài biển khơi giữa các hải đội tàu ngầm trang bị hỏa tiễn với đầu đạn nguyên tử của Hoa Kỳ và Trung Quốc và một cuộc chạy đua vũ khí ít nhất là hỏa tiễn chống hỏa tiễn trên không trung sẽ mở đầu một hình thức chiến tranh lạnh.

Có thể đó là kịch bản của tình hình thế giới trong những thập niên tới.

Trần Bình Nam

Đọc tiếp...

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2008

Tranh chấp đảo giữa Singapore và Malaysia: Singapore giành được đảo nhỏ - Hai bên đều hài lòng

Comments
Tòa án Công lý quốc tế (ICJ) hôm qua đã tuyên bố Singapore có chủ quyền đối với một hòn đảo chiến lược trong vùng biển Malacca, chấm dứt cuộc tranh chấp kéo dài 28 năm giữa Malaysia và Singapore.

Đảo Pedra Branca theo tiếng Tây Ban Nha hay Pulau Batu Puteh theo tiếng Malaysia có diện tích 2.000m2 vốn thuộc bang Johor, Malaysia. Năm 1847, người Anh cho xây hải đăng trên hòn đảo này và chuyển giao cho Singapore, lúc bấy giờ là thuộc địa của Anh theo hiệp ước Anh - Hà Lan năm 1824. Về địa lý, đảo này cách Johor 7,7 hải lý và cách Singapore 25 hải lý, không nằm trong phạm vi vùng biển có bán kính 10 hải lý mà Singapore được sở hữu theo Hiệp ước 1824.

Hiện nay, trên đảo còn có những công trình khác của Singapore như nhà máy lọc nước biển, trạm điều khiển hàng hải. Trong vòng gần 1 thế kỷ rưỡi, đảo này không thuộc chủ quyền nước nào, phía Malaysia cũng "không có ý kiến" gì về việc Singapore quản lý các công trình trên đảo.

Tranh chấp bắt đầu vào năm 1979 khi Malaysia xuất bản 2 tấm bản đồ quốc gia, trong đó bao gồm cả đảo này. Singapore phản đối. Năm 2003, hai bên nhất trí đưa vụ tranh chấp lên ICJ. Phiên tòa chính thức đã được mở hồi đầu tháng 11.2007.

Tại phiên tòa cuối cùng hôm qua, với 12/16 phiếu thuận, Pedra Banca đã thuộc về Singapore. Trong khi đó, với 15/16 phiếu thuận, dải Middle Rocks được trao cho Malaysia. Còn dải South Ledge sẽ thuộc nước nào có hải phận bao gồm hòn đảo này. Hai bên nhất trí tuân thủ phán quyết của ICJ. (Thanh Niên Online)

Theo CNA (Singapore) và The Star (Malaysia) số ra ngày 24-5, cả Singapore và Malaysia đều hài lòng trước kết quả phân xử về chủ quyền đối với nhóm đảo tranh chấp giữa hai bên trong 28 năm qua.

Theo phán quyết ngày 23-5 của Tòa án quốc tế vì công lý (ICJ) ở La Haye (Hà Lan), đảo chính có tên Pedra Branca (theo tiếng Tây Ban Nha) hay Pulau Batu Puteh (theo tiếng Malaysia) có diện tích 2.000m2 thuộc về Singapore với tỉ lệ biểu quyết 12-4. Đây là nơi Singapore đang đặt trạm điều khiển hàng hải điều phối luồng tàu bè đi vào eo Singapore từ phía đông và mỗi ngày có gần 900 tàu bè băng ngang qua.

Nhóm đảo đá nhỏ Middle Rocks nằm cách đảo chính 1,1km thuộc Malaysia với kết quả ủng hộ 15-1. Và nhóm đảo thứ ba, South Ledge, cách đảo chính 3,8km, chỉ lộ ra khi nước triều rút, nằm ở vùng biên giới chồng lấn giữa hai bên, "thuộc về nước nào có hải phận bao quanh".

Không nước nào phản đối kết quả phân xử. Phó thủ tướng Singapore S. Jayakumar bày tỏ: "Chúng tôi hài lòng vì tòa đã trao chủ quyền của Pedra Branca, đối tượng chính của cuộc tranh cãi, cho Singapore". Còn Phó thủ tướng Malaysia Najib Razak gọi đây là một "quyết định cân bằng" vì Malaysia "thành công một phần" trong các yêu cầu về lãnh thổ của mình. Từ Singapore, Thủ tướng Lý Hiển Long cho biết ông rất vui và nhận định chọn lựa đưa lên Tòa ICJ phân xử là "một cách tốt để (các nước) có thể giải quyết những bất đồng mà vẫn duy trì quan hệ tốt với nhau".

Cùng suy nghĩ với thủ tướng họ Lý, trưởng khoa quan hệ quốc tế Barry Desker của Trường đại học S.Rajaratnam (Singapore) nhận xét: ASEAN đang chuyển biến trong việc chấp nhận các qui tắc rộng hơn của luật quốc tế. Ông giải thích: "Trong quá khứ, ASEAN có xu hướng cố gắng giải quyết vấn đề chỉ thông qua trung gian hay đàm phán giữa hai bên. Kết quả là các vấn đề gây tranh cãi không được giải quyết rốt ráo, không có cuộc đàm phán nào thành công. Tôi nghĩ chúng ta đang chuyển theo con đường chấp nhận luật quốc tế, tức tự nguyện chấp nhận sự phân xử của quốc tế". (Tuổi Trẻ Online)

Đọc tiếp...

Những "người bạn" của lính Trường Sa

Comments
Đó là những chú chó. Chúng sống cả đời trên đảo hoặc theo tàu lênh đênh trên những chuyến tuần tra...

Tàu vào gần đảo chìm Thuyền Chài. Đón chúng tôi là một đàn chó sủa nhộn nhạo, chờn vờn nhảy nhót bên mép nước. Một cu cậu hứng khởi nhảy ùm xuống làn nước biển xanh ngắt, miệng kêu ư ử, chân vừa đạp nước bơi về phía xuồng: chú "tiên phong" đi đón khách.

Ở đảo này có cả thảy 13 chú chó, "đồng phục" một màu kem nhạt đẹp mắt. Cô cậu chó nào nhìn cũng săn chắc, chứ không... bụng phệ như chó ở đất liền! Trong đám này có Bốp nhìn phong độ nhất, to lớn và uy dũng. Bốp là thủ lĩnh chó ở Thuyền Chài này! Năm nay Bốp 20 tuổi, có thể bơi xa đảo hơn 1km, thường bắt cá to 2-3kg. Các anh lính kể vào những buổi anh em chiến sĩ bắt cá cải thiện bữa ăn, Bốp luôn dẫn đầu đàn chó xuống nước đuổi cá vào lưới. "Nó khôn nhất đàn, còn biết huấn luyện các con chó khác nữa" - một chiến sĩ trẻ nói. Không biết Bốp huấn luyện hay cỡ nào, chỉ biết khi bắt được cá - dù lớn hay bé - chẳng chú chó nào dám xơi mà chỉ đem vào bờ "nộp" cho các anh lính.

Close

Anh lính trẻ và chú chó Bốp trên đảo Thuyền Chài

Những chú chó thủ lĩnh trên đảo thường có điểm chung là luôn được những chú chó khác nể phục. Ở Trường Sa Đông, John là con chó đầu đàn. Không ai để ý nó bao nhiêu tuổi, chỉ biết nó sống trên đảo này lâu nhất trong tất cả những con chó khác. John rặt một màu đen, to lớn và khỏe mạnh. "Nó chỉ hừ một cái là những con chó khác sợ ngay" - Minh Dũng, một lính quân y, cho biết.

Người bạn giữa trùng dương

Không ai nhớ chính xác chó được đem ra Trường Sa từ năm nào, ai là người đầu tiên đem chó ra. Chỉ biết giữa vùng trời nước mênh mông, chó luôn là con vật bầu bạn, đáng yêu và trung thành nhất của người lính đảo. Đêm trên đảo vắng, nghe tiếng chó sủa âm âm mà nhớ quê nhà...

"Đi trực đêm, có cả đàn chó vây quanh gác cùng, những lúc ấy mình thấy đỡ cô quạnh, đỡ nhớ nhà hơn, mình nói gì nó cũng lắng nghe cả…" - Thanh Phong, người lính ở Trường Sa Đông tâm sự. Ở nhà quân y trên đảo vừa có thêm 11 chú chó con. Mới sinh ra chúng đã được nuôi nấng cẩn thận, khẩu phần sữa của anh em trong nhà cũng được dành riêng chăm chút cho những thành viên bé bỏng dễ thương này. Ở đây, chúng là "những đứa trẻ con" duy nhất. Lớn lên giữa trùng khơi, những chú chó mỗi đêm đều ra biển thức canh đảo, lại biết bơi, bắt cá. "Chó ở đảo mình còn sang bên khu hậu cần nghề cá của Bộ Thủy sản kéo can nước ngọt về nữa" - Tiến Trình, đảo Đá Tây A, tự hào.

Close

Những chú chó ở đảo Đá Tây A

Chó ra đảo không dễ sống bởi điều kiện thời tiết, khí hậu rất khắc nghiệt. Chỉ những con thật khỏe mới có thể tồn tại. Anh Trần Văn Long, trạm trưởng Trạm khí tượng hải văn Trường Sa Lớn, cho biết: "Vừa rồi mới đem ra năm con, nhưng bốn con không chịu nổi sóng biển từ từ chết mất. Con cuối cùng hôm chúng tôi ra đảo còn sống mạnh khỏe, vậy mà cách đây vài hôm lại nghe tin nó ngã bệnh và chết sau đó”. "Dùng đủ loại thuốc cũng không nuôi nổi" - Quang Thu, quân y ở Trường Sa Lớn, nói. Để tránh tình trạng chó đảo "con cháu cưới nhau" sẽ gây lụi giống, thỉnh thoảng anh em trên đảo phải đưa chó từ đất liền ra hoặc đưa chó đảo này sang đảo kia.

Chó Trường Sa không dễ thân thiện với người lạ, thậm chí rất dữ. Có người đã từng bị chúng đè xuống, gầm gừ nhe răng ngay cổ, nếu cựa quậy sẽ bị cắn ngay. Chỉ có một điều: nếu đem chó đảo về đất liền thế nào nó cũng sẽ thành "ngơ ngơ”, héo mòn mà chết…

Những ngày ở Trường Sa, lúc đàn chó quấn quít bên chân, những người lính thấy quê nhà thật gần.

Close

Micky, chú chó suốt đời theo tàu vượt sóng ra khơi

Ở Trường Sa, chúng tôi còn gặp một chú chó khác, suốt đời chỉ sống trên tàu trực giữa trùng dương tên là Micky. Micky năm nay 11 tuổi, ở trên tàu trực Trường Sa 12. Đi tàu, anh em chiến sĩ, sĩ quan say sóng nó cũng say, cũng bị sóng đánh cho lăn từ bên này thành tàu sang bên kia thành tàu, mệt quá thì nằm nghỉ. Anh em trên tàu trực ai cũng nhận xét Micky "khôn và nhiều chiến công!". Micky từng theo tàu trực đi bắt cướp vùng biên giới Tây Nam, đi cứu hộ bão, hỗ trợ anh em chiến sĩ cứu ghe, cứu người, phát hiện người lạ, vật lạ trên biển...

Nguốn: Tuổi Trẻ Online

Đọc tiếp...

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2008

Biển xanh màu lá - Tiểu thuyết về Trường Sa của Nguyễn Xuân Thủy

Comments

Tiểu thuyết Biển xanh màu lá (tên cũ: Giọt nước mắt của biển) của tác giả Nguyễn Xuân Thủy.

Đây là tiểu thuyết đầu tay của nhà báo, nhà văn Nguyễn Xuân Thủy. Anh nguyên là lính đảo Trường sa. Tiểu thuyết có nhiều góc nhìn hay và khá mới về lý tưởng của những người lính đảo. Cuốn sách này đã kịp ra lò trước khi tác giả đi công tác Trường Sa. Anh đã mang sách đến Trường Sa để tặng cho các chiến sỹ đang chiến đấu tại đây

Sách do NXB QĐND phát hành

Cover design : Vũ Quân (Nguyễn Anh Vũ)

Dưới đây là một số hình ảnh về "Biển xanh màu lá" ở Trường Sa

Một số vùng biển... xanh màu lá:

Dải nước xanh khổng lồ bao bọc đảo Tiên Nữ

Bên bãi cát ở đảo An Bang

Thông tin lấy từ blog Vũ Quân và tác giả Nguyễn Xuân Thủy

Đọc tiếp...

Trường Sa đã có điện bằng năng lượng mặt trời và gió

Comments

TP- Tin từ huyện Trường Sa cho biết, Sở Khoa học và Công nghệ thành phố Hồ Chí Minh vừa tài trợ 9 tỷ đồng để lắp đặt hệ thống cấp điện bằng năng lượng mặt trời và năng lượng gió cho đảo Trường Sa.

4 dàn pin mặt trời và hệ thống năng lượng gió với tổng công suất 8 kW được lắp đặt tại 2 cụm trên đảo Trường Sa. Công trình này do Trung tâm tiết kiệm năng lượng thành phố Hồ Chí Minh làm chủ đề tài. Sau 2 tuần khẩn trương lắp đặt, hệ thống cấp điện đã chạy thử nghiệm, bước đầu đạt kết quả: Nguồn điện áp ổn định, nguồn điện phát ra đạt yêu cầu, bảo đảm cho việc sử dụng phục vụ sinh hoạt của cán bộ, chiến sĩ và nhân dân trên đảo suốt ngày đêm.

Thành công này đã mở ra triển vọng lớn về phát triển hệ thống điện bằng năng lượng mặt trời và năng lượng gió ở một địa bàn “đầy” nắng và gió như quần đảo Trường Sa, giúp cán bộ, chiến sĩ và nhân dân ở đây khắc phục tình trạng thiếu điện, phục vụ tốt đời sống sinh hoạt cho những người đang bảo vệ vùng đảo thiêng liêng của Tổ quốc.

Nguồn Tiền Phong Online

Đọc tiếp...

Sống ở Trường Sa: Tìm thấy hạnh phúc nơi đảo xa

Comments

Các nghệ sĩ Đoàn văn công Quân khu 3 giao lưu văn nghệ cùng CBCS trên đảo Sinh Tồn.

(HNM) - Nhà đẹp tựa biệt thự chia lô tại các khu đô thị mới, tôm, cá dồi dào, cách chỉ vài bước chân là đến bờ biển nước trong xanh như ngọc; bà con lối xóm gần gũi với các anh bộ đội bên nhà... Khung cảnh đẹp như mơ đó tưởng chỉ có ở đất liền, nhưng lại là hiện thực tại các xã đảo Sinh Tồn, Song Tử và thị trấn Trường Sa lớn thuộc huyện đảo Trường Sa, Khánh Hòa.

… Rời thành phố biển Nha Trang với những con đường thênh thang và đèn xe tấp nập, đôi vợ chồng trẻ Bùi Đình Khải (sinh 1985) và Trần Thị Nữ (sinh 1986) bồng bé Bùi Hoàng Minh Quân 21 tháng tuổi đặt chân xuống đảo Sinh Tồn để sững sờ trước vẻ đẹp của biển xanh và ngôi nhà khang trang trên đảo sẽ là mái ấm của chính gia đình mình. Khải và Nữ tâm sự ngày còn ở thành phố, khi nghĩ tới ý định ra sống ngoài đảo xa, hai vợ chồng cũng có đôi chút ái ngại, sợ rằng sẽ phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt, thiếu nước, thiếu rau xanh trong điều kiện sống kham khổ. Thế nhưng ngôi nhà sơn màu cam của họ nay đã có đầy đủ tiện nghi sinh hoạt như ti vi, tủ lạnh, tủ bếp, bể chứa nước ngọt với 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, một nhà bếp, nhà tắm, vệ sinh với 2 khoảng sân trời thoáng mát nằm liền kề trong dãy nhà của các hộ gia đình trẻ hàng xóm. Trước mặt dãy nhà là trụ sở UBND xã và các đoàn thể, trạm y tế. Ra sống ở đảo, khí hậu trong lành với nắng và gió biển mặn mòi, bé Minh Quân như khỏe hơn, nghịch ngợm suốt ngày.

Cũng ở ngay gần đó, gia đình anh Hồ Văn Hiền (36 tuổi) và chị Ngô Thị Kim Ý (30 tuổi) cùng gia đình anh chị Vũ Thị Bích Liên (28 tuổi) và Trần Kim Sơn (32 tuổi) còn bận rộn hơn, bởi họ đều đã có 2 cháu bé trong độ tuổi chạy nhảy. Trước đây họ vốn làm nghề đánh bắt hải sản ở xã Cam Lâm và Cam Bình, huyện Cam Ranh, Khánh Hòa, nay ra đảo ở cũng thấy gần gũi như quê nhà. Anh Sơn bảo hiện thời mỗi nhà đều có hầm trữ nước sinh hoạt nên tạm đủ dùng, rau xanh không thiếu, chỉ còn điện phải tiết kiệm do chạy máy nổ, nhưng chắc rồi cũng sẽ nhanh chóng được cải thiện. Hằng năm, mỗi hộ dân trên đảo còn được địa phương hỗ trợ hàng trăm triệu đồng... ngoài ra còn thường xuyên nhận được sự quan tâm của đất liền mỗi khi có đoàn ra thăm. Ra dáng người chủ gia đình, Khải tâm sự: “Nhà em là dân thành phố nên ra đây còn hay nhớ nhà, lại thấy mình nhận được nhiều quan tâm của chính quyền địa phương và bà con lối xóm nên cũng dễ xúc động và mau nước mắt”. Vốn quen với cuộc sống gắn với biển, thế nên nay ra đảo, sống với biển trời quen thuộc, anh Hiền, anh Sơn, chị Ý, chị Liên thì vui như cá về với nước. Các anh chị bảo rằng: “Biển ở đây dồi dào tôm, cá bọn tôi quen nghề nên mai mốt làm nghề đánh bắt hải sản, khỏe luôn. Sống thế này còn sướng gấp mấy lần đi lao động xuất khẩu ở nước ngoài ấy chứ…!”.

Khung cảnh cuộc sống đời thường của các hộ dân cùng CBCS trên đảo Sinh Tồn.

Hầu hết các hộ gia đình ở Sinh Tồn, Song Tử, Trường Sa Hầu hết các hộ gia đình ở Sinh Tồn, Song Tử, Trường Sa lớn đều trẻ, họ sống quây quần bên bộ đội như anh em một nhà, sớm tối có nhau trong tình quân dân gần gũi. Chủ tịch UBND xã Sinh Tồn Kim Thanh Hoa sinh năm 1985, còn Bí thư xã Đoàn Sinh Tồn Mai Thành Tiến và Chủ tịch MTTQ xã Hồ Bảo Ân đều cùng sinh năm 1984, “già” như Chủ tịch UBND thị trấn Trường Sa lớn Nguyễn Quốc Thiện cũng chỉ mới sinh năm 1980. Tất cả đội ngũ cán bộ ở xã Sinh Tồn, Song Tử, thị trấn Trường Sa lớn trước đây ở đất liền đều trưởng thành trong phong trào thanh niên tình nguyện, thế nên ở đảo xa, ngoài công việc chuyên môn chính quyền, đoàn thể, các cán bộ xã đều đảm nhận vai trò như những tình nguyện viên, cùng với các giáo viên tình nguyện ra đảo mở lớp giảng dạy văn hóa cho các cháu bé học sinh độ tuổi lớp 3 trở xuống.

Thời gian gặp nhau trên đảo quá ngắn. Dùng dằng trước lúc chia tay, Chủ tịch xã Sinh Tồn, Kim Thanh Hoa nhanh nhảu nói: “Các anh chị cứ ghi lại số điện thoại di động của em và bà con trên đảo, về đất liền rảnh cứ gọi cho bọn em nhé!”. Ồ, thật đơn giản, đảo bây giờ sao mà gần quá!

Nguồn Hà Nội Mới

Đọc tiếp...

Sống ở Trường Sa: Nam Yết - đảo xanh bên ánh thép

Comments
(HNM) - Trong những ngày tháng 4, đầu tháng 5 vừa qua, tuyến đường biển từ đất liền tới huyện đảo Trường Sa, tỉnh Khánh Hòa và vùng thềm lục địa phía Nam của Tổ quốc như tấp nập hơn bởi những chuyến tàu đưa các đại biểu ra thăm, động viên CBCS, đồng bào nơi hải đảo. Trường Sa tràn đầy sức sống và tiềm năng phát triển trong tình cảm nồng ấm của đồng bào, chiến sĩ cả nước là cảm nhận của phóng viên báo Hànộimới ghi được trên hải trình...

Đảo Nam Yết nhìn từ phía xa giống như một khu du lịch nghỉ dưỡng giữa biển khơi.

Suốt gần 3 ngày 2 đêm vượt gần 900 km đường biển, trên boong tàu HQ 936 ai nấy ngất ngư vì sóng gió... Nhưng, đảo kia rồi! cả đoàn công tác Bộ Tư lệnh Hải quân và đại biểu các cơ quan dân, chính, Đảng do Thiếu tướng Phan Khuê Tảo, Phó Tư lệnh Quân chủng Hải quân dẫn đầu như bừng tỉnh. Từ phía xa, đảo Nam Yết xanh ngắt với những tán dừa xòe lá trên những mái nhà thấp thoáng giữa biển trời bao la. “Đẹp quá, nhìn như resort (khu du lịch nghỉ dưỡng) - thiên đường nhiệt đới giữa biển vậy...!”- ai đó thốt lên.

Tàu lớn thả neo ngoài khơi, thuyền nhỏ cập bến, thủ trưởng gặp chiến sĩ, đại biểu đất liền hội ngộ người miền biên hải, tay bắt mặt mừng, niềm vui bừng lên dưới tán lá bàng, lá phong ba, cây bão táp như chung một niềm tự hào về biển trời giàu có của Tổ quốc. Quả cũng không sai khi ai đó nói rằng, Nam Yết là đảo đẹp nhất trong quần đảo Trường Sa của Việt Nam, nằm ở vị trí trung tâm giữa 2 đầu hải phận đất nước. Dưới bàn tay những CBCS nơi đây, bên cạnh những dây muống biển hoa tím bò trườn mềm mại trên bờ cát trắng là một vườn cây xanh mướt với những bóng dừa, mù u, bàng, đu đủ, cây nhàu, cây tra, cây phong ba, cây bão táp và những vườn rau cải, mồng tơi, lá mơ lông, rau muống... đủ loại.

Bước chân lên Nam Yết không còn cái ấn tượng ngày xưa khi nhắc tới hải đảo là nhắc tới sự khắc nghiệt của nắng gió và cát trắng. Nay với sự nỗ lực của CBCS trên đảo và tinh thần cả nước hướng về Trường Sa, đảo đã được phủ sóng điện thoại di động Viettel, lương thực, chế độ dinh dưỡng của CBCS được bảo đảm khá đầy đủ. Trên đảo bộ đội có đầy đủ sân chơi thể thao, doanh trại với TV, radio, dàn karaoke, hội trường sinh hoạt văn nghệ, trạm xá, nhà bếp khang trang... Không giấu nổi niềm tự hào, Trung tá Phạm Văn Hóa, Đảo trưởng Nam Yết cười tươi cho biết: “Anh em ở đảo quí màu xanh cây lá, mỗi khi tắm xong đều tận dụng nước ngọt để tưới cây. Chúng tôi giờ không thiếu rau xanh, có khi còn nhiều hơn cả trên đất liền ấy chứ...”. Trên đảo, anh em CBCS nuôi tới gần 100 con lợn béo, hàng trăm con gia cầm. Bên những hàng cây, doanh trại, công sự... từng đàn lợn nhởn nhơ rũi cát như ở chốn quê nhà. Là sĩ quan cơ yếu của đảo nhưng Đại úy Bùi Văn Ngãi còn là một tay nuôi gia cầm mát tay, anh và một đồng đội nữa hiện nuôi tới hơn 40 con ngan, vịt (chỉ có điều chúng đều không biết bơi do chỉ hoàn toàn được nuôi trên cạn). Trên đảo, mỗi anh em CBCS hàng năm cũng đều đặt ra tiêu chuẩn thi đua trồng và chăm sóc 5 cây xanh sống khỏe, đồng thời tận dụng diện tích trồng thật nhiều các loại rau xanh... Mỗi năm toàn đảo thu được hàng chục tấn rau, hàng chục tấn thịt, cá, cải thiện cho đời sống bộ đội.

CBCS trên đảo tích cực tăng gia cải thiện cuộc sống.

Hoa Văn Phương Anh, 19 tuổi, chiến sĩ trẻ nhất đảo, quê ở Khoái Châu, Hưng Yên, ra đảo tháng 1-2008 tâm sự, lúc ở đất liền anh có đôi chút ngại ngùng khi nghĩ tới hải đảo xa xôi, nhưng nay thì đã yên tâm. Ngoài những giờ luyện tập và làm nhiệm vụ, Phương Anh vẫn chú ý ôn luyện kiến thức văn hóa để sau khi hoàn thành nghĩa vụ sẽ tiếp tục đăng ký thi ĐH. Cùng ý nghĩ như Phương Anh, bác sĩ Phong, bác sĩ Tịnh trong kíp y tế của Bệnh viện 103 mới tăng cường ra đảo từ tháng 3-2008 cũng vững tin và xác định hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao. Năm qua, đảo đã cứu giúp 60 ngư dân gặp bão trôi dạt trên biển, can thiệp kịp thời giành lại sự sống cho nhiều trường hợp ngư dân lặn biển bị tai biến giảm áp, trong đó, có công sức không nhỏ của các anh.

CBCS trên đảo Nam Yết có chung niềm tự hào là những người lính gánh vác sứ mạng bảo vệ chủ quyền nơi tiền tiêu của Tổ quốc. Ngày đêm trên đảo, dưới hương thơm của hoa mù u, CBCS đảo Nam Yết với chất thép của người chiến sỹ QĐND Việt Nam anh hùng và lòng yêu quê hương, đất nước, đã không ngừng luyện tập, sẵn sàng chiến đấu bảo vệ từng tấc đất biên cương của Tổ quốc. Khi Nguyễn Mậu Trường mới được 2 tuổi (anh SN 1986) cha anh là liệt sĩ hải quân Nguyễn Mậu Phong đã chiến đấu và hy sinh anh dũng để bảo vệ chủ quyền Tổ quốc. Lớn lên trong tình thương của mẹ và bà con lối xóm, hun đúc lòng tự hào về người cha anh hùng, nay Trường lại từ quê hương Quảng Bình rèn luyện và trở thành chiến sĩ hải quân trên đảo Nam Yết. Nở nụ cười thật hiền và rắn rỏi, Trường bảo: “Cha em và những người đồng đội của cha đã hy sinh vì Trường Sa, nay em tự hào mình lại được tiếp bước cha gìn giữ vững chắc biển trời của quê hương. Với em biển trời Trường Sa như máu thịt, như gần gũi đâu đây linh hồn của cha em và đồng đội...”.

Nguồn Hà Nội Mới

Đọc tiếp...

Câu cá và săn ảnh cá heo ở Trường Sa

Comments

TP- Say sóng, nắng cháy da, thiếu rau xanh..., vài thủy thủ đã “dọa” chúng tôi như vậy khi con tàu HQ 996 sắp nhổ neo đi Trường Sa. Rồi họ nói: “Bù lại, các anh sẽ có những buổi câu cá, săn ảnh cá heo, ngắm cảnh, cả đời không quên”.

Hòa “hoe” câu được một con cá hồng

Chúng tôi háo hức đến nỗi đã xin chuyển xuống ở trên tàu HQ 996 trước hai ngày để câu cá.

Bắt loài có cánh bay trên nước

Đó là những ngày cơn bão số 1 đang vần vũ ngoài biển Đông, vậy mà quân cảng Cam Ranh nước vẫn phẳng lặng. Đối với dân đi biển, neo tàu, ngắm cảnh ở một trong những vịnh đẹp nhất thế giới này hết sức thú vị, nhưng câu thì chán vì ngồi cả buổi cũng chỉ giật lên mấy con cá bằng bàn tay...

“Câu cá ở đây nếu so với ở Trường Sa thì đúng là “kẻ ăn không hết người lần chẳng ra”. Ở đó những con cá câu ở vịnh Cam Ranh chỉ để làm mồi ...câu cá”, Đại tá Nguyễn Văn Liên, phó chỉ huy quân sự Vùng 4 Hải quân đã nói với chúng tôi như vậy

Đại tá Liên đã 30 năm gắn bó với biển, nổi tiếng “sát cá” với không ít “chiến tích” được anh em thủy thủ truyền tụng.

Tôi nhìn bàn tay của đại tá Liên, thấy hằn lên những vết sẹo ngang dọc. Vết sẹo đó do sợi cước siết vào đến tứa máu, trong các cuộc vật lộn, giằng co với cá.

Những con cá to đến mức khi đã cắn câu nếu không cẩn thận nó sẽ lôi cả người lẫn cần câu xuống biển. Cước dùng để câu loại cá bự ấy, to như dây thừng buộc trâu. Còn lưỡi câu?

Đại tá Liên lấy ra một cái lưỡi câu bằng thép lớn bằng bàn tay, uốn cong, có ngạnh rất sắc. Tôi chưa từng thấy một lưỡi câu nào to như thế, chắc nó được thửa riêng để “dành” cho những con cá cũng to bằng cỡ con bê.

Đại tá Liên bảo: “ Lưỡi câu như thế này mới tỏ ra “tôn trọng” những loài cá như cá mập, nhà kìm... Nếu lưỡi nhỏ, thép như que tăm thì khác nào “xỉa răng” cho “chúng nó”.

Vị đại tá này đã từng câu được những con cá nặng cỡ một tạ, dài cả mét. Mỗi đêm ông câu vài ba tạ cá là chuyện thường. Nhưng ông có thú câu cá mà lại không thích ăn cá. Dường như với ông, nhấm nháp niềm vui của kẻ chinh phục những loài cá lớn của đại dương cũng đủ rồi chăng?

Đại tá Liên không đi chuyến này nhưng trên tàu vẫn còn “đệ tử chân truyền” của ông. Đó là anh Hòa, biệt danh Hòa “hoe”, y sỹ của tàu HQ 996”.

Hòa “hoe” tự giới thiệu với tôi: “Mẹ đẻ rơi anh sát mép sóng biển của huyện Nghi Xuân – Hà Tĩnh. Từ khi lọt lòng đã quen với sóng biển. Nên đi tàu dù gặp bão to gió lớn cũng không biết say sóng là gì. Anh chỉ say sóng khi cá cũng say sóng thôi. Anh có sở trường: câu cá, uống rượu và nói chuyện tiếu lâm”.

Có vẻ như ngồi với một người có ba sở trường như vậy trên hải trình hơn 10 ngày giữa biển khơi cũng đủ đảm bảo cho một chuyến đi thú vị.

Tàu HQ 996 nhổ neo rời quân cảng Cam Ranh lúc giữa mùa trăng thượng tuần. Tàu mải miết chạy, hai đêm một ngày đã qua, vẫn chưa thấy Hòa hoe “động thủ”. Hòa bảo: “Cứ bình tĩnh, chờ “thiên thời, địa lợi”.

Tối hôm đó, tàu neo ở bãi san hô gần đảo Trường Sa lớn. Đêm câu cá bắt đầu. Khi trăng bị mây mù che khuất, anh em thủy thủ kéo hai ngọn đèn ne-ông sáng choang ra sát mép nước ở lan can tàu.

Được một lúc, cả cá chuồn từ đâu kéo đến “ăn” ánh sáng. Cá chuồn có vây dài như cánh chuồn chuồn. Ban ngày, thấy nó bay trên mặt nước tôi cứ ngỡ đó là chim.

Cá chuồn bơi lượn trong làn nước xanh biếc, thỉnh thoảng hàng chục con giương vây làm cánh bay là là trên mặt biển. Nhiều người trong đoàn công tác, lần đầu thấy cảnh tượng này, đứng bên lan can tàu, vỗ tay, reo hò phấn khích.

Anh em thủy thủ cầm vợt, vợt cá chuồn bỏ vào xô rất dễ dàng. Dường như loài cá này thấy ánh sáng đã trở nên mê mị đi, mặc dù bơi giỏi, bay cao, bay xa mà vẫn không thoát được cái vợt nhỏ. Có con có lẽ say ánh sáng quá đã bay thẳng vào thân tàu, để rồi một lúc sau nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Chỉ một lúc, các thủy thủ đã vớt được hai xô cá chuồn. Số cá chuồn này sẽ được chia làm hai phần, một để nướng ăn, còn lại sẽ làm mồi câu cá.

Đêm về khuya, trăng thượng tuần chỉ còn thứ ánh sáng lờ mờ phía chân trời, chúng tôi ngồi bên hành lang tàu, uống rượu với mẻ cá chuồn vừa nướng xong và chờ thả câu.

Tôi chưa từng được ăn loại cá nướng nào ngon như vậy, thịt thơm, mềm và vị ngọt thật khó tả. Hòa “hoe” bảo: “Loại cá này đặc biệt tăng cường sinh lực đàn ông, nên nhiều anh em thủy thủ lênh đênh cả tháng trên biển không dám ăn cả chuồn, dù thèm nhỏ dãi”.

Khi trời tối hẳn, cả tàu đã đi ngủ, Hoa buông câu với lời giải thích: “Phải chờ trăng mờ, lúc đó ánh đèn mới có sức hấp dẫn các loài cá”. Vèo, cục chì bay xa ra biển làm cuộn dây câu dài 200m trong tay Hòa vợi đi một nửa.

Hòa bảo: “Chỗ này gần bãi san hô nên câu lửng để lưỡi câu không móc vào san hô”. Một lúc sau, dây cước động dậy, Hòa khẽ kéo độ căng dây cước như ước tính trọng lượng của cá và nói như thể “nghe nhạc hiệu, đoán chương trình”:

“Con này to đây”. Nét mặt rất tập trung, nhưng Hòa vừa kéo cước vừa nói: “ Đừng tưởng cá cắn câu là ngon ăn, để bắt được nó lên tàu là cả một nghệ thuật đấy.

Khi cá đớp mồi tay ghì nhẹ dây cước. Theo phản xạ, con cá tưởng con mồi chạy thoát thân nên sẽ nuốt vào. Lưỡi câu lúc đó đã nằm trọng bụng cá hoặc mắc vào hàm cá. Khi đó ta sẽ tùy cơ ứng biến, kéo con cá về tàu.

Nếu nó phóng đi thì ta phải thả dây câu theo, nhưng phải luôn giữ độ căng, nếu cước chùng cá sẽ tìm cách thoát ra khỏi lưỡi câu. Câu cá cũng như đánh trận, phải biết cương – nhu, tiến thoái, biết hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn”.

Sợi cước to căng như dây đàn. Hoà kéo cước, hai tay nổi đầy gân, nét mặt đầy vẻ nặng nhọc nhưng miệng vẫn nở nụ cười “thu hoạch”. Con cá trồi lên mặt nước, thân nó to hơn cái phích, cái đuôi quẫy nước tung tóe.

Hoà lựa thế kéo đầu con cá trồi lên mặt nước, một thủy thủ cầm cái móc sắt cắm phập vào mình cá. Con cá ngừ dài cỡ sải tay nằm sóng soài trên boong tàu...

Sáng hôm, cả đoàn công tác vào thăm đảo Nam Yết, tôi cùng Hòa “hoe” lên boong tàu câu cá. Trời nắng gắt, biển xanh, Hòa “hoe” bị đau mắt, vẫn đeo kính đen “ngồi thiền” chờ cá cắn câu. Một lúc sau, Hòa thoăn thoắt kéo dây cước lên như thể kéo gàu múc nước.

Đáy biển ở đây sâu hàng trăm mét nên Hòa cứ kéo mãi và vẫn chưa thấy tăm cá. Hòa bỗng dừng tay. Dây cước đã mắc vào mạn tàu, không kéo lên được nữa. Hòa bảo: “Phải xuống ca nô, mới lấy gỡ được cước”.

Ca nô nổ máy đưa Hoà đến gỡ cước bị mắc ở mạn tàu và tiếp tục kéo lên. Hòa kéo lên một con cá to, vảy vàng chóe lấp lánh trong nắng. Hòa bảo: “Cá hồng này làm lẩu rất ngon, đặc biệt dạ dày của nó ăn miễn chê.

Nghề thủy thủ gian khổ thiệt thòi nhiều, nhưng có những phần thưởng của biển cả: nhiều lúc ăn vi cá mập, tôm hùm, cá ngừ, cá thu... tươi rói đến phát chán nhưng thèm một cọng rau thơm quả ớt tươi chẳng có”.

Hòa thu dây cước: “Nếu câu cá, anh em tôi “ngại” nhất là gặp cá heo, cá nhồng, bởi khi những con cá này xuất hiện thì các đàn cá khác “im thim thít và lặn mất tăm”.

Săn ảnh cá heo

Nhưng cả đoàn công tác trên tàu HQ 996 lại đang rất muốn được gặp cá heo. Nhiều người đã đứng hàng giờ trên boong tàu nhìn chăm chăm xuống biển để mong được trông thấy loài cá thông minh này.

Chờ đợi mãi, cho đến khi tàu đang vừa rời đảo Trường Sa, trên boong bỗng rộ lên tiếng reo hò và vỗ tay. Một đàn cá heo đang đùa giỡn ngay trước mắt chúng tôi. Có con nhảy cả lên mặt nước như vẫy chào đoàn tàu.

Các nhà báo bắt đầu chĩa máy ảnh, máy quay phim xuống biển. Nhưng lũ cá heo như chơi trò ú tim, vừa đưa máy lên chúng đã lặn xuống biển, rồi sau đó ít phút lại nổi lên trên sóng.

Một đồng nghiệp của tôi đã may mắn quay được video clip cảnh cá heo bơi lội giữa đại dương, dù chỉ có ba phút nhưng đã toát lên vẻ đẹp khoáng đạt, tự nhiên chứ không có gì đó nhân tạo như cá heo bơi trong bể như thường thấy ở các khu nghỉ mát.

Nhưng trong chuyến đi Trường Sa này, chúng tôi đã bắt gặp những khoảnh khắc đẹp mê hồn mà ống kính máy ảnh đành bất lực: Trăng sáng vằng vặc giữa bầu trời trong vắt chiếu rọi xuống, nhuộm vàng cả đại dương. Tàu như bay giữa đại dương trăng.

Ở thềm lục địa phía Nam, đang đi bỗng thấy bừng lên ở phía xa quầng sáng hình con rồng phun lửa từ giàn khoan của mỏ Bạch Hổ, mỏ Đại Hùng...

Vẻ đẹp của Trường Sa nhiều khi không diễn tả được bằng lời, mà khi đã về đất liền rồi, vùng biển đảo thân yêu của Tổ quốc lại càng ám ảnh. Đại tá Nguyễn Văn Liên, sắp nghỉ hưu sau 30 năm gắn bó với Trường Sa, đã thốt lên: “

Trường Sa giàu đẹp lắm, ngư trường này rất nhiều hải sản quý, mong ngư dân mình ra đây đánh bắt ngày càng nhiều hơn.

Tôi về hưu, sẽ nhớ biển lắm đây. Tôi đã mua sẵn một cái thuyền bê tông để ngày ngày ra dòng sông quê ở Ninh Bình câu cá cho đỡ nhớ biển”.

Nguồn Tuổi Trẻ Online

Đọc tiếp...

Trường Sa ký sự - Kỳ IV: Tình nơi đảo xa

Comments

TP - Với lính Trường Sa, mỗi lần có khách từ đất Mẹ ra thăm là những ngày vui. Và ở đây, nào những Song Tử, Nam Yết, Sinh Tồn… giữa biển trời lồng lộng, bất kể thân sơ, tấm chân tình người lính luôn hồn nhiên vô tư như biển cả.

Gia đình cụm chiến đấu số 2 (Song Tử Tây) quây quần đọc những là thư chung

Tình yêu qua những cánh thư

Đầu hạ, mùa biển lặng nhưng ngấm ngầm ẩn chứa những hiểm nguy giông tố. Từng con sóng lừng làm chúng tôi chao đảo trên tàu HQ 996 – con tàu đã biết bao lần là “cây cầu nối vĩ đại” giữa đất Mẹ với Trường Sa.

Trước sự dữ dội ngấm ngầm của biển, dù khoảng cách giữa Bình Ba (Cam Ranh) với Song Tử Tây đến trên 250 hải lý, nhưng HQ 996 vẫn không thể tiến nhanh như mong ước của tôi.

Trong buồng lái, chàng thủy thủ trẻ tuổi- thiếu úy Nguyễn Hồng Khánh (vùng 4 Hải quân) vui vẻ: “Lái tàu được hơn một năm nay, cũng không biết mấy lần ra Trường Sa, cùng cảnh lính với nhau nên em hiểu bộ đội ngoài đảo xa lắm. Bộ đội yêu mãnh liệt, hồn nhiên và chân thành nhất chính là lính Trường Sa”.

Phút thư giãn của các chiến sĩ trẻ trên đảo Nam Yết

Quả thật, sau hơn 2 tuần sống với Trường Sa, mới nghiệm thấy lời của Khánh chẳng sai. Chỉ có điều, với tôi, tình đảo xa còn hơn thế nữa…

Trung sĩ Lê Văn Cường (Tiểu đội trưởng Bộ binh, quê Quảng Xương, Thanh Hoá) cùng tôi đi dưới hàng cây phong ba cổ thụ, một loài cây sinh ra chỉ để dành cho Trường Sa, như cái tên của nó: PHONG BA.

Khi đặt chân lên Song Tử Tây, ai nấy ồ lên kinh ngạc bởi vẻ đẹp của đảo. Vài tiếng thầm thì: Đẹp như một khu du lịch.

Trung sĩ Cường kể: “Cây phong ba cổ thụ mọc nhiều nhất ở Song Tử Tây. Theo lệ, cứ mỗi anh em trước khi vào bờ phải trồng một cây kỷ niệm, người ra thay thế tiếp tục chăm sóc cây ấy.

Vì thế nên bây giờ Song Tử Tây mới xanh mướt và mát mẻ. Bọn em vừa hoàn thành phủ cây xanh trên đảo trong Tháng Thanh niên vừa rồi đấy”. Cường mới 23 tuổi, dù mới lần đầu tiên ra đảo nhưng đã được kết nạp Đảng cách đây một tháng.

“Mới đầu buồn lắm, nhưng khi nhiệm vụ đã được giao, em cũng xác định rồi. Anh em ở đây sống như một gia đình nên bây giờ nếu hoàn thành nghĩa vụ vào bờ, em quyết tâm xin ở lại. Anh em ở đây ai cũng được mấy tăng. Em cố gắng ít nhất cũng 3 tăng” (1 “tăng” tức là một đợt làm nghĩa vụ quân sự ở đảo).

Nói rồi, Cường khoe với tôi tập thơ mà trong những giờ rảnh rỗi cậu đã làm, một số bài đã được đăng báo. Những vần thơ của “thi sĩ không chuyên” thật giản dị đơn sơ nhưng tôi cảm nhận được hơi thở chân thành của người lính đảo:

“Mẹ hiền ơi! Tổ quốc ơi
Chúng con sống giữa biển trời bao la
Coi đảo là nhà, biển là quê hương
Đêm ngày một dạ kiên cường
Bảo vệ Tổ quốc quê hương thanh bình …”

Trung úy Nguyễn Hải Phong, là phân đội trưởng bộ binh, kể: “Cũng nhờ những vần thơ đăng báo mà Cường được một cô sinh viên Văn khoa Đại học Huế viết thư làm quen. Tuy chưa được gặp mặt nhau, nhưng thư qua thư lại, xem chừng hợp nhau lắm”.

“Thi sĩ của Song Tử Tây” cười bẽn lẽn: “Quanh năm suốt tháng bọn em đối mặt với biển, mịt mù cách trở, chỉ còn biết lấy lá thư làm bạn tâm tình. Dù bây giờ đã có sóng điện thoại thì với lính Trường Sa, những cánh thư vẫn luôn là niềm động viên tinh thần lớn nhất”.

Cường và cô sinh viên xứ Huế đã viết cho nhau hàng trăm bức thư, có cả những bài thơ và nhiều bức ảnh. “Chưa dám nói trước được điều gì, chúng em vẫn coi nhau là anh em tốt. Với lính Trường Sa, như thế là quý hóa lắm rồi”.

“Gia đình” cụm chiến đấu 2 trên Song Tử Tây do thượng úy Mai Văn Lưu làm Đội trưởng, đang quây quần đọc thư nhà, cùng ùa lên vui vẻ khi tôi ghé thăm. Có một nửa số lính của cụm có được vợ qua những bức thư. Riêng “lính phòng không” Nguyễn Duy Hoàng, ra đảo được 2 năm, đang thư qua lại với cô sinh viên ở Nha Trang mà cậu cũng chưa biết mặt bao giờ.

Chuyện những ông chồng xa nhà lúc vợ… “lâm bồn”

Ngẫu nhiên mà không ngẫu nhiên chút nào, mấy ngày ở Trường Sa, cuốn sổ tay ghi chép của tôi cứ dày lên những người lính đảo xa nhà lúc vợ đang “lâm bồn”. Để rồi khi được nghỉ phép về thăm, thấy con mình đã lớn mà ngỡ ngàng.

Bữa cơm trưa tươm tất ở “gia đình” cụm chiến đấu 2 đảo Song Tử Tây có rau xanh, thịt luộc… và câu chuyện con gái của Thượng úy Mai Văn Lưu (1977, Quỳnh Lưu, Nghệ An) không chịu… nhận bố đẻ.

Anh Lưu kể: “Cuối tháng 4/2006, khi mình xách ba lô vào đơn vị được 10 ngày để ra Trường Sa thì vợ thông báo có bầu. Đến cuối 2007 mình mới nghỉ phép về thăm nhà. Lúc này, con gái đã gần 1 tuổi, mình ngỡ ngàng bế nó, còn con bé thì khóc thét lên, nhìn bố nó lạ lẫm. Cũng may nó còn nhỏ…”.

Câu chuyện của Trung úy Trần Xuân Hồng (1971, quê huyện Can Lộc, Hà Tĩnh) trên đảo Nam Yết được anh em chiến sĩ Trường Sa truyền tụng như một giai thoại của sự xả thân, quên mình, quên hạnh phúc gia đình vì giữ gìn biên cương Tổ quốc.

Đến thời điểm này, tính tổng cộng, trung uý Hồng ở đảo cả thảy 18 năm, trong đó có 10 năm ở Côn Đảo và 8 năm ở Trường Sa. Từ năm 2000 đến nay, với 4 “tăng”, anh Hồng đã ở Trường Sa lớn, Trường Sa Đông, Sinh Tồn Đông và Nam Yết.

Anh Hồng ngậm ngùi kể: “Ở Côn Đảo được 7 năm thì mình cưới vợ, là người cùng quê, xong đưa ra Côn Đảo sinh sống. Năm 2000 thì vợ sinh con trai đầu. Lúc vợ sinh, mình đang ở Trường Sa Đông, hồi đó làm gì có điện thoại mà báo tin như bây giờ nên phải 9 tháng sau, mình mới biết đã lên chức bố. Nhưng cũng phải mất 3 năm sau (2003), khi vào bờ, mới có dịp về Côn Đảo thăm con”.

Rít dài một hơi thuốc, anh Hồng kể rằng, vẫn còn nhớ như in ngày về cùng vợ mà con trai cứ khóc ré lên, không chịu cho anh bế. Thời gian nghỉ phép chỉ được 15 ngày, cuối cùng anh phải đi mà thằng bé vẫn khóc ngằn ngặt khi anh đụng vào nó. “Mới đó mà con trai đã 9 tuổi, giờ thì nó biết rồi, mỗi lúc mình về lại đòi quà thật nhiều, như sự bù đắp ngày nó chào đời mình đã không bế”.

Ngồi cạnh Trung úy Hồng là thiếu úy Đỗ Việt Tiến (1979, quê Thái Bình), người đang “tiếp nối” thành tích của đồng đội chung phòng bởi chính vợ anh cũng đang mang bầu 7 tháng.

Vô tình biết được ngày PV Tiền phong lên đường đi Trường Sa, chị Nguyễn Thị Phấn – vợ anh Tiến, là cán bộ huyện Đoàn Khánh Vĩnh (tỉnh Khánh Hòa) mang đến gói quà, ngậm ngùi: “Hiếm hoi lắm mới có lần ra đảo, nhờ Tiền phong chuyển giùm cho chồng, nhắn anh ấy mẹ con em vẫn khoẻ”.

Nhận gói quà và “nguyên xi” lời nhắn từ tôi, anh Tiến chùng xuống, lẩm nhẩm đếm: “7 tháng, vậy chỉ còn hơn 60 ngày nữa thôi con trai em chào đời. Cuối năm nay em mới vào bờ”. Không khí trầm lặng trong phòng chẳng tồn tại được lâu, bởi gói quần áo được cả trung úy Hồng và thiếu úy Tiến hăm hở mở ra, cả hai cùng đồng thanh xuýt xoa, văn vẻ: “Làm vợ lính đảo là thế, luôn biết chấp nhận hy sinh hạnh phúc riêng tư để chồng yên tâm nơi đầu sóng ngọn gió”. Trước mặt tôi, ánh mắt cả hai cùng bừng lên niềm vui khôn tả.

Ôi! Trường Sa, đảo xa không còn xa, không còn hoang sơ nữa, mà tâm tình người lính vẫn mộc mạc chân thành. Tình yêu, tình đồng đội nơi trùng trùng biển khơi đang trở thành thứ vũ khí tinh thần, tiếp thêm sức mạnh bảo vệ biên cương.

Nguồn Tiền Phong Online

Đọc tiếp...

Trường Sa ký sự - Kỳ III: Những “đôi mắt thần” giữa trùng khơi

Comments

TP - Cứ mỗi lần đặt chân lên Trường Sa, ấn tượng mạnh nhất trong tôi luôn là những người lính đang đứng gác. Giữa trùng khơi lồng lộng, hình ảnh các anh với khẩu súng trên vai, dõi mắt ra biển lớn, bảo vệ biên cương Tổ quốc trông thật oai hùng.

Trung úy Lê Bá Sáu đang canh gác

“Không để lọt vào bờ, dù là 1 con vích”

Nếu được làm một phép so sánh, chắc hẳn ai một lần ra Trường Sa đều dễ dàng nhận thấy, cuộc sống của người lính ở những đảo chìm gian khổ và khó khăn gấp bội so với những hòn đảo nổi.

Rất khó khăn, thuyền nhỏ của chúng tôi mới cập được đảo Côlin - một trong những đảo chìm thuộc quần đảo Trường Sa. Hòn đảo nổi lên như một mỏm đá, lọt thỏm giữa đại dương mênh mông.

Cả đảo ùa xuống đón người từ đất liền, trừ thiếu uý Mạc Văn Yên, bởi anh đang đứng gác. Thiếu úy Yên năm nay 28 tuổi, đã “kịp” làm lính đảo 8 năm, trải qua 3 “tăng”, gồm Song Tử Tây, Sơn Ca và bây giờ là Côlin.

“Rời mái trường phổ thông là em vào quân ngũ, từ đó đến nay được 8 năm, đó cũng là thời gian em gắn liền với Trường Sa. Đến giờ vẫn chưa quen được người con gái nào anh ạ. Mà cũng lạ, cứ nghĩ rồi đến ngày được vào bờ, em lại thấy lo lo. Không biết rồi có nguôi nỗi nhớ biển không. Đứng gác trên đảo quen rồi mà” - thiếu úy Yên tâm sự.

Theo Yên, với người lần đầu ra Trường Sa, nhìn những hòn đảo chìm thấy nhỏ bé, có thể nghĩ rằng không quan trọng. Kỳ thực, những hòn đảo chìm chiếm giữ những vị trí cốt tử để bảo vệ chủ quyền biên cương tổ quốc.

Vì thế, dù là lính đảo nổi hay đảo chìm, sau một thời gian ra Trường Sa, ngoài việc được huấn luyện chiến đấu kỹ càng, đều trở thành những anh lính gác siêu hạng. Một điều ngạc nhiên lẫn thú vị cho chúng tôi là anh em chiến sĩ ở đảo chìm Côlin nuôi rất nhiều chó.

Những chú khuyển mập ú vẫy đuôi thân thiện khi có khách lạ. Biển khơi giăng giăng tứ bề, có lẽ chúng cũng vui mừng khi có hơi hướng đất liền trên đảo. Quanh năm sống với biển, nên những con sóng ầm ào vỗ vào bờ dường như chẳng làm những chú khuyển e ngại...

Sáng sớm, tàu HQ 996 đậu cách Trường Sa Đông chừng 1 hải lý, ánh dương từ từ ló dạng trên nền biển xanh khiến hòn đảo nhỏ như bừng sáng trong mắt mọi người. Như thường lệ, người đầu tiên trên đảo mà tôi “thăm hỏi” là những anh lính gác.

Trong khi đồng đội đang hân hoan chào đón người từ đất liền thì anh vẫn nghiêm trang dõi mắt ra biển khơi. Ngoài đó, dù từng con sóng mùa biển lặng vỗ êm đềm, nhưng ẩn chứa bên trong là không ít giông tố, hiểm nguy.

Trường Sa Đông là đảo gần cuối của cuộc hành trình gần 2 tuần lênh đênh trên biển, thăm quần đảo Trường Sa. Chừng đó cũng đủ để tôi khắc họa chân dung những anh lính gác, hiên ngang và hùng dũng.

Đúng phiên gác khi đảo có khách, trung úy Lê Bá Sáu tiếc rẻ: “Lâu lâu mới có phóng viên ra thăm đảo mà không được ngồi nói chuyện, thật tiếc”. Không sao! Tôi thầm nghĩ và xin được “mạn phép” ngồi cùng phiên gác với anh.

Trên chòi cao, 4 bề là đại dương mênh mông, cùng với vũ khí và kính viễn vọng, tất cả như được thu vào tầm mắt. Xa xa, bằng mắt thường, tôi thấy một vài chấm đen, mờ ảo. Ghé mắt vào kính, chỉ bằng một động tác zoom, chấm đen mờ ảo kia bỗng chốc “vụt lớn” thành một con tàu, rõ đến độ tôi đọc được cả từng chi tiết trên thân tàu.

“Mỗi khi đã bước lên đây nhận trách nhiệm đứng gác, không được để xẩy ra bất cứ việc gì. Mình chỉ ví dụ thế này, nếu đang đêm đứng gác, có con vích (một loại vật ở biển, giống con rùa – PV) bò được vào đảo mà không biết thì chắc chắn bị kỷ luật”.

Trung uý Lê Bá Sáu tiết lộ. Cuốn nhật ký dày cộm ghi lại những chi tiết nhỏ diễn biến trong từng phiên gác như chứng minh cho tâm sự của trung úy Sáu. Không tìm hiểu quá sâu về những bí mật tác chiến trên đảo, nhưng tôi hiểu, với loại kính viễn vọng này, trong bán kính nhiều hải lý, không có chuyện gì có thể thoát được những “đôi mắt thần” của chiến sĩ ta.

Năm nay đã 32 tuổi, có 12 năm sống trên các đảo Song Tử Tây, Nam Yết, Phan Vinh, Sơn Ca và bây giờ là Trường Sa Đông, có thể nói anh Sáu giờ đây nếu nhắm mắt cũng có thể kể vanh vách từng đường đi nước bước trên đảo.

Vì thế, anh luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. “Với Trường Sa, trách nhiệm của người lính gác luôn nặng nề. Khi đã vào vị trí, không cho phép bất kỳ chiến sĩ nào có một giây phút mất tập trung. Đó là những bài huấn luyện cơ bản nhất” - Trung úy Sáu tâm sự.

Buổi sáng, nắng vàng chói chang trên Trường Sa Đông, trên chòi cao phiên gác, trung úy Lê Bá Sáu sau phút giây nói chuyện với vị khách đường đột, lại quay về tư thế trang nghiêm, dõi mắt ra trùng khơi.

Con trai người lính hy sinh trong trận hải chiến Trường Sa năm 1988

Nam Yết không lớn, nhưng cũng phải mất khá nhiều thời gian, tôi mới tìm được hạ sĩ Nguyễn Mậu Trường, lúc này đang “bị” nhiều phóng viên quây vào giữa, phỏng vấn và chụp ảnh. Anh là con trai của một trong 64 chiến sĩ đã hy sinh ở bãi Gạc Ma trong trận hải chiến Trường Sa năm 1988.

Đảo trưởng đảo Nam Yết – Trung tá Trần Văn Hòa, cho biết: “Gia đình hạ sĩ Nguyễn Mậu Trường là một gia đình có truyền thống trong lực lượng hải quân Việt Nam. Đặc biệt, người cha của cậu là liệt sĩ Nguyễn Mậu Phong đã anh dũng hy sinh để bảo vệ chủ quyền biển đảo vào năm 1988. Vừa mới ra đảo nên Trường hăng hái lắm”.

Liệt sĩ Nguyễn Mậu Phong hy sinh khi con trai anh mới 2 tuổi, nhưng trong câu chuyện với Trường, tôi cảm nhận được, hình ảnh người cha vẫn luôn hiển hiện trong tâm tưởng và trí nhớ của anh.

“Năm tôi 9 tuổi, bắt đầu vào học lớp 4, mẹ Liễu (chị Trần Thị Liễu, vợ liệt sĩ Nguyễn Mậu Phong - PV) chỉ vào tấm di ảnh cha tôi, kể về trận đánh năm 1988 ở Trường Sa. Lúc đó, tôi đã tự thề với lòng mình, nhất định sau này sẽ lên đường ra Trường Sa với tư cách chiến sĩ hải quân, giống cha. Bây giờ thì tâm nguyện của tôi đã trở thành hiện thực”- Trường tâm sự.

Câu chuyện giữa tôi với Trường xoay về vùng đất Duy Ninh (huyện Quảng Ninh, Quảng Bình), những ngày thơ ấu của 2 anh em Nguyễn Mậu Trường và Nguyễn Tiến Xuân.

Ánh mắt Trường vừa xa xăm, lại như bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ: “Cha tôi mất khi tôi 2 tuổi, còn em trai mới sinh được mấy tháng. Cuộc sống vất vả trăm bề, nếu không có ông bà ngoại cưu mang giúp đỡ thì e rằng chúng tôi chẳng có được ngày hôm nay. Khi mẹ tôi kể về trận đánh mà cha hy sinh, sau này tôi kể lại với em trai. Thật ngạc nhiên là nó cũng quyết tâm sẽ trở thành chiến sĩ Hải quân. Bây giờ thì ước mơ của nó cũng sắp trở thành hiện thực. Ở nhà, mẹ Liễu mừng lắm, luôn gọi điện nhắn nhủ 2 anh em cùng học tập huấn luyện thật tốt”.

Trường thì thầm, nửa như tâm sự với tôi, nửa như tự hứa với lòng mình: “Chắc chắn như thế rồi, không những tôi đã hứa với mẹ mà còn hứa trước di ảnh của người cha”.

Hiện nay, em trai của Trường là Nguyễn Tiến Xuân đang theo học năm thứ nhất tại Học viện Hải quân (Nha Trang). “Cưới vợ đi cho mẹ Liễu yên tâm ở nhà đợi con?” - tôi hỏi.

Trường trả lời, rắn rỏi mạch lạc so với cái tuổi 22 còn trẻ của mình: “Chưa, đến người yêu em còn chưa có nữa là. Cuối năm 2009 được vào đất liền, em sẽ xin ra làm nghĩa vụ ở Trường Sa lớn. Hy vọng 2 anh em sẽ được hội ngộ ở đó. Và cả bố em nữa, mong là ở nơi chín suối, người tự hào về các con”.

Chiều ập xuống Nam Yết nhanh đến không ngờ, buổi nói chuyện dở dang vì Trường đến phiên gác, và tôi cũng lên tàu. Ánh nắng muộn hắt lên hòn đảo thanh bình giữa biển khơi. Vâng! Để nắng luôn hắt lên nét thanh bình và yên ả đó, nhưng Lê Bá Sáu, Lê Văn Cường, Mai Văn Lưu, Trần Xuân Hồng… hay Nguyễn Mậu Trường, “những đôi mắt thần giữ trùng khơi” đã không quản khó khăn, hy sinh hạnh phúc riêng tư của đời mình.

Nguồn Tiền Phong Online

Đọc tiếp...

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2008

Động đất nhưng không quên ý đồ bành trướng...

Comments
Ban Biên Tập TTDL HoangSa:Trung Quốc không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để cho thế giới thấy được cái lưỡi bò liếm toàn bộ Hoàng Sa-Trường sa của Việt Nam từ sự kiện Olympic 2008 đến sự kiện động đất kinh hoàng...Trong khi đó Việt Nam sắp tổ chức kỳ thi hoa hậu hoàn vũ 2008 nhưng các bác lãnh đạo nhà mình lại quên đưa Hoàng Sa-Trường Sa vào (theo bài :Website MU 2008: Bản đồ Việt Nam lại không có Hoàng Sa, TS! )...Trung Quốc họ hơn ta ở thế lực hay hơn cả tầm nhìn?

click to comment



( Nguồn ảnh trang chủ của truyền hình TW TQ CCTV )

Theo Blogger Huang Sa-Truong Sa thì:
Đầy rẫy các trang mạng, báo in và cả đài truyền hình Trung ương Trung Quốc, đã phát đi phát lại rất nhiều hình bản đồ Trung Quốc có trái tim là tỉnh Tứ Xuyên, và không quên chú thích phía dưới là bản đồ " hình các lưỡi bò " tức là Biển Đông Việt Nam, cả thế giới đang nhìn vào Trung Quốc với nỗi chia sẻ cảm thông sâu sắc.

click to comment

Cái lưỡi bò được chú thích trang trọng ở bên phải phía dưới bản đồ Trung Quốc. Tại sao phải làm như vậy ? liệu dư luận cả trong và ngoài nươc Trung Quốc đang chú ý quam tâm đến tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc có cần thiết phải đưa cái lưỡi bò này vào không ?

Theo nhận xét của bạn Nobikami trên diễn đàn Hoàng Sa thì:" Tôi thấy bọn bành trướng vẫn không từ 1 thủ đoạn nào để quảng bá ý đồ bành trướng của chúng, lần này là chúng lợi dụng nạn nhân của trận động đất. Các bác nào có truyền hình cáp hay KTS thì cứ bật kênh CCTV4 và CCTV9 thì sẽ thấy cái bản đồ "lưõi bò'' của Trung Quốc luôn đuợc dán chình ình dưới góc phải màn hình khi đưa tin, bàn luận về động đất và công tác cứu hộ. Còn VTV, các đài địa phương Việt Nam, và đặc biệt là truyền hình các nước khác khi trích lại những hình ảnh từ CCTV4 cũng đã vô tình quảng cáo không công cho cái bản đồ "lưõi bò" ấy. VTV cứ trích lại nguyên xi hình ảnh từ CCTV chẳng khác nào cho người Việt mình công nhận chủ quyền của bọn Trung Quốc."





Đọc tiếp...

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2008

Trường Sa ký sự Kỳ II: Được cấp cứu ở đảo Song Tử Tây

Comments

Văn công Quân khu 4 biểu diễn văn nghệ trên đảo Sinh Tồn

TP- Tôi có hai đêm trắng may mắn trên đảo Trường Sa, một đêm phải rời tàu vào… cấp cứu ở đảo Song Tử Tây, gặp mưa và xem Champions League trên đảo Sinh Tồn…

May mắn vì … đau bụng phải cấp cứu trên đảo

Chúng tôi chia tay đảo Song Tử Tây khi hoàng hôn buông xuống, con tàu HQ 996, rẽ sóng tiến về phía trước biển cả mênh mông. Theo hải trình đã định sẵn, tàu đã nhổ neo ít khi quay lại, vậy nên mới có chuyện một phóng viên của tạp chí Văn nghệ Quân đội mải ngoạn cảnh trên Trường Sa không kịp lên tàu theo đoàn, phải ở lại đảo 6 tháng. Thế nhưng, tối hôm đó, tàu 996 đã bẻ lái chỉ để đưa mình tôi trở lại Song Tử Tây. Một tình huống mà tôi và cả đoàn công tác đều không thể ngờ đã xảy ra…

Biển đêm, từng con sóng lừng hung dữ húc vào mạn tàu. Con tàu có trọng tải một nghìn tấn vào loại tốt nhất của vùng 4 Hải quân chao đảo, lắc lư như đưa võng. Tôi bỗng lên cơn đau bụng dữ dội. Cơn đau quặn thắt khiến mặt tôi tái nhợt, mồ hôi toát ra ướt đầm cả trán. Tay tôi bám chặt lấy thành giường, thầm than mình đen đủi, lâm vào một hoàn cảnh thật oái oăm.

Cách bờ hàng trăm hải lý, trên tàu trang thiết bị y tế rất thiếu thốn… Hai anh bác sĩ quân y của vùng 4 Hải quân túc trực bên tôi, hết đo nhiệt độ lại sờ nắn bụng mà chưa thể chẩn đoán chính xác bệnh gì. Cuối cùng thì một chẩn đoán mà tôi và cả hai bác sĩ sợ nhất đã được đưa ra: Nghi đau ruột thừa. Nếu như ở đất liền, phẫu thuật ruột thừa vào loại đơn giản như mổ gà nhưng trên con tàu lắc lư đến mức không đứng vững thì quá mạo hiểm.

Thế rồi, trong cơn đau cứ nhói liên tục như sóng biển, tôi nghe tiếng hệ thống loa phóng thanh trên tàu: “ Vì có trường hợp cần cấp cứu, toàn tàu quay trở lại đảo Song Tử Tây”.

Gần một tiếng sau, tàu đã đậu gần đảo và Ca nô được hạ xuống. Hai bác sĩ cùng anh Nguyễn Thế Hùng – phóng viên tạp chí Văn nghệ Quân đội, anh Mai Thanh Hải – Phó Ban biên tập báo Đại Đoàn Kết “hộ tống” tôi lên cano. Thực lòng, tôi chẳng muốn tàu quay lại đảo, vì linh cảm mình không phải đau ruột thừa, vì làm phiền quá nhiều người và vì ngại… tàu tốn dầu.

Nhưng ở lại khác nào đánh cược với mạng sống của mình. Vả lại, đó là quyết định của thủ trưởng đoàn công tác, Trung tướng Bùi Văn Huấn, Ủy viên Trung ương Đảng, Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Quân đội Nhân dân Việt Nam. Tôi ứa nước mắt vì cái quyết định đầy tính nhân văn ấy. Tôi biết trên con tàu đang thực hiện chuyến công tác rất quan trọng này, tính mạng con người vẫn quan trọng hơn tất cả.

Tôi vừa bước xuống, sóng dữ hất Ca nô lên hàng mét. Ca nô cứ nhồi lên rồi ụp xuống. Trong phút chốc, tôi nôn vì say sóng. Và khi nằm xuống đáy Ca nô, tôi thấy phía trên tàu hàng trăm ánh mắt đang nhìn mình. Cái nhìn lo lắng, cái nhìn cảm thông, cái nhìn động viên, và có cả cái nhìn như một sự vĩnh biệt. Một anh bạn đùa: “Đừng lo, mổ ruột thừa thì đưa về tàu khúc ruột nhé, đang thiếu mồi câu cá”.

Ca nô dập dềnh đưa tôi vào Song Tử Tây, thủy triều đang xuống thấp, san hô nhô cao. Các chiến sĩ Hải quân nhanh chóng đưa tôi lên bờ. Trong phòng khám, ba y bác sỹ đang đợi sẵn, với dao mổ đã được sát trùng. Chỉ cần một cơn đau nữa, tôi sẽ được mổ ngay. Mà sau khi mổ, tôi sẽ phải ở lại đảo ít nhất 3 tháng…

Nhưng từ khi nằm lên giường, trên mặt đất vững chãi của Song Tử Tây có độ cao 4 mét so với mặt nước biển, tôi không đau bụng nữa. Đại úy Nguyễn Thế Bình – bác sỹ khoa phẫu thuật chấn thương của Bệnh viện Trung ương quân đội 108, đo nhiệt độ và tìm ven, truyền dịch cho tôi. Đêm dần về khuya, chiếc máy nổ cuối cùng trên đảo đã tắt.

Trời nóng, muỗi vo ve. Tôi nằm trong màn, trong khi anh Bình vẫn ngồi trực bên giường. Anh sợ cơn đau lại ập đến bất ngờ với tôi. Muỗi mỗi lúc kéo về một đông và đang tấn công anh Bình. Tôi giục anh đi ngủ, nhưng anh vẫn ngồi yên lặng.

Anh Bình đã có vợ và con gái hai tuổi ở đất liền. Tốt nghiệp Học viện Quân y, mới ngoài 30 tuổi mà bước chân anh đã in dấu khắp mọi miền Tổ quốc, từ địa đầu Móng Cái đến mũi Cà Mau.

Có lẽ cảm thấy thế vẫn còn chưa đủ, anh đã tình nguyện ra với Trường Sa. Điều kiện trên đảo thiếu thốn đủ bề nhưng có lẽ nhờ những bác sĩ quân y như Bình mà ngay cả khi thời tiết khắc nghiệt nhất, quân số khỏe của Song Tử Tây vẫn đạt 99%. Năm qua, kíp quân y của đảo đã khám 280 lượt người, trong đó có những ca cấp cứu phức tạp như mổ chấn thương, viêm nhiễm, tai nạn...

Ở trên biển đảo, chỉ cần một cơn đau bụng bất thường như tôi đang nếm trải mới thấy các bác sĩ quan trọng đến nhường nào. Ngư dân đi đánh cá có vấn đề về sức khỏe cũng tìm đến đảo cậy nhờ. Phổ biến nhất là tai nạn liệt hai chi dưới do lặn sâu khi lên bờ, giảm áp suất đột ngột. Nhiều ca nặng, phải thở oxy, có trường hợp, tàu phải chạy 240km mới cập đảo.

Năm ngoái, một cơn bão khủng khiếp đã đánh thủng tàu ngư dân, khi cập đảo nước đã tràn ngập tàu. Bị ngấm nước lạnh, đói khát, nhiều người hoảng loạn, run cầm cập… Nhờ các bác sĩ kịp thời can thiệp, họ dần hồi phục. Rồi sau cơn bão số 1, và bão Chanchu mới đây, Bình cùng các đồng nghiệp lênh đênh nhiều ngày trên biển, cứu chữa cho ngư dân gặp nạn.

Tôi đã truyền chai dịch thứ 3, mà Bình vẫn ngồi vậy. Ngoài kia, anh Nguyễn Thế Hùng và Mai Thanh Hải cũng không ngủ được. Đêm trên đảo đẹp đến nỗi người ta không cho phép mình được ngủ. Tôi nhìn ra, thấy trăng cuối tháng đã chảy lai láng ngoài thềm. Gió hát với cây phong ba và bàng vuông, sóng biển vỗ rì rầm. Và trong dàn âm thanh êm đềm đó cất lên một tiếng gà báo bình minh.

Sau khi kết luận cơn đau bụng chỉ là do cơ địa chưa quen với sóng biển, tôi rời đảo, lên Ca nô về tàu. Ca nô gần cập tàu, tôi thấy trên lan can, hàng trăm ánh mắt nhìn mình. Khác với đêm qua, lần này hình như chỉ còn cái nhìn vui mừng. Đảo Song Tử Tây dần xa. Tôi không để lại đảo “một phần thân thể” vì ca phẫu thuật ruột thừa đã không diễn ra, nhưng tôi mãi neo đậu ở đó sự hàm ơn và thương nhớ.

Xem Champions League và gặp mưa ở đảo Sinh Tồn

Mặt trời đã lặn xuống biển, đêm đặc biệt trên đảo Sinh Tồn bắt đầu bằng buổi biểu diễn của đoàn văn công quân khu 4. Tiếng đàn hát với ánh đèn màu vang lên, trong nhịp vỗ tay cuồng nhiệt của lính làm tôi có cảm giác như hòn đảo nhỏ cũng rung lên...

Sau màn văn nghệ, tôi một mình đi bộ ra bãi biển và bỗng cảm thấy như mình lạc vào chốn thần tiên: Mặt biển mênh mông lấp lánh như được dát vàng, vầng trăng tròn vành vạnh trên trời cao trong vắt. Bãi cát dài cũng trở nên lung linh.

Chuyện kể rằng có đoàn văn công lên đảo Sinh Tồn biểu diễn, các cô diễn viên ca sĩ đã đi dạo trên bãi cát này. Thế rồi, khi đoàn rời đảo, lính buồn rủ nhau đi dạo và nhìn thấy dấu chân con gái in trên cát. Chẳng ai bảo ai, mấy anh lính chạy đi tìm cái hộp nhựa chứa đạn úp lên để giữ dấu chân. Chiều chiều lại ra đó, giở hộp nhìn dấu chân con gái cho đỡ nhớ đất liền. Rồi một ngày dông bão nổi lên, xóa đi dấu chân con gái trên cát...

Đang mãi nghĩ vẩn vơ, tôi bỗng nghe một tiếng nói rất đanh: “Đề nghị cho biết mật khẩu?”. Một anh lính trong trang phục hải quân, vai vác súng AK, đứng nghiêm. “Tôi ở trong đoàn công tác, chưa được phổ biến mật khẩu”. Anh lính cười: “Em biết rồi, anh ở Nghệ An à?”. Thì ra Thái Doãn Nhị - tên anh lính- đồng hương với tôi. Tôi đi bộ dọc bãi biển, cùng gác với Nhị, câu chuyện cứ dài ra theo mỗi bước chân.

Nhị ra đảo được gần hai năm. Năm ngoái được nghỉ phép, Nhị về quê kịp lấy vợ, chưa trọn tuần trăng mật lại ra đây. Vừa rồi, nghe tin vợ sinh con trai, Nhị vui quá không ngủ được, cứ ngồi nhìn ra biển và tưởng tượng ra gương mặt con mình. Nhị bảo: “Mỗi lần gọi điện về nhà, vợ em đều đưa máy điện thoại gần miệng thằng cu cho nó bi bô mấy câu. Chỉ nghe tiếng con là em đã cảm thấy như mình đang được về phép vậy”.

Khi tôi chào Nhị ra về, trăng đã trên đỉnh đầu. Nhị vẫn đứng gác giữa trời khuya đảo vắng. Chỉ có biển một bên.

Chúng tôi được đảo trưởng chiêu đãi bữa ăn khuya gồm cầu gai và bạch tuộc bắt ở bãi san hô quanh đảo. Hai món ấy chấm với nước “mù tạt Sinh Tồn” được chế từ nước rau cải non, ăn ngon nhớ đời.

Tối hôm đó, có trận tứ kết Champions League giữa Barcelona và Manchester United nhưng ở đảo thì làm sao xem được? Niềm vui thật bất ngờ khi anh em cho biết, sẽ được xem bóng đá. Đó là một ngoại lệ mà đảo đã “nhịn điện đãi khách”.

Đang nằm chờ xem bóng đá, bỗng mưa trút xuống. Mưa trên đảo Sinh Tồn hiếm lắm, quý lắm. Nhà thơ Trần Đăng Khoa hồi ở Trường Sa đã làm bài “Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn” đầy xúc động: “Ôi ước gì được thấy mưa rơi; Mặt chúng tôi ngửa lên như đất; Những mầm cây sẽ thôi không héo quắt; Đá san hô sẽ nẩy cỏ xanh lên...”.

Thật tình cờ, chúng tôi chỉ một đêm ở đảo Sinh Tồn, không đợi mưa mà gặp mưa.

Trận bóng đá diễn ra với chất lượng hình ảnh âm thanh chẳng khác gì xem ở Hà Nội. Tự dưng tôi thấy đảo giữa đại dương mà thật gần gũi với đất liền, cái giọng bình luận kia bỗng có ý nghĩa vượt ra khỏi khuôn khổ của bình luận bóng đá.

Đêm ấy, Barcelona, đội bóng mà tôi hâm mộ đã có trận hòa mà coi như thua. Nhưng được xem Champions League, được gặp mưa ở Sinh Tồn, được trò chuyện với lính đảo trong đêm trăng... tôi đã cảm giác mình may mắn lắm.

Nguồn Tiền Phong Online

Đọc tiếp...

Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2008

Trường Sa ký sự - Kỳ I: Chuyện lớp học trên đảo Trường Sa

Comments

Người dân quen dần với cuộc sống trên đảo, nhưng vẫn còn những “nghịch cảnh” như: bộ đội chịu nóng nhường điện nước cho bà con, hay chuyện lạ: Cô giáo “hiệu trưởng” dạy một lớp học chỉ có hai học sinh…

Các em nhỏ trên đảo Song Tử Tây đang chơi đùa với chiến sĩ Hải Quân

Nụ cười trẻ thơ và nước mắt lính đảo

Hai đêm một ngày lênh đênh giữa biển khơi, từ con tàu HQ 996 nhìn ra chỉ thấy biển mênh mông, rợn ngợp một màu xanh không dứt. Bình minh các thành viên trên HQ 996 bỗng ùa ra boong tàu, hướng về phía trước. Một hòn đảo xanh hiện ra trong ánh ban mai rực rỡ. Đảo Song Tử Tây. Cái rẻo đất tiền tiêu của Tổ quốc gợi cho tôi cảm giác được hội ngộ với người ruột thịt chưa từng gặp mặt. Cano đưa chúng tôi vào đảo, từ xa đã trông thấy những chiến sĩ hải quân áo trắng đứng bên bờ chờ đợi, cạnh đó có cả bàn tay em bé đang vẫy vẫy…

Những em bé và người dân trên đảo ùa ra đón chúng tôi. Bé Trà Giang cất tiếng cười trong veo, bảo tôi: “Mời chú vào nhà cháu chơi”.

Ngay sát chân đảo Song Tử Tây, dãy nhà ngói mới tinh gợi cho hòn đảo vốn lắm bê tông công sự này một hình ảnh khác.

Tôi theo Trà Giang vào nhà. Bố mẹ Trà Giang, anh Cần và chị Chí đang nhặt rau chuẩn bị bữa cơm trưa. Đó là cây rau muống được trồng ngay sát chân sóng. Nhưng cây rau muống vẫn lên xanh um trong chiếc chậu đất nhỏ. Gia đình anh Cần đến đảo chưa lâu nhưng đã bám rễ vào mảnh đất này như khóm rau muống ấy, chẳng hề ngại ngần đắt cằn, nước mặn và nắng gió Trường Sa.

Anh Cần bảo: “ Gia đình tôi sống trên này cũng thoải mái, vui vẻ. Chưa sắm được thuyền to, nên hàng ngày tôi ra bờ biển bắt cá, vợ ở nhà nội trợ, cháu Trà Giang đi học. Hòn đảo này là quê mới của gia đình tôi rồi”.

Anh Cần chạy vào buồng, mở hòm lấy một cuốn hộ khẩu, giở ra khoe: “Đây là cuốn hộ khẩu của gia đình tôi được xã Song Tử Tây cấp. Gia đình tôi là những công dân được cấp hộ khẩu, sẽ đi vào lịch sử của đảo Song Tử Tây”.

Anh Cần cười vang, pha trà rồi rít một hơi thuốc lào, bảo: “Anh thấy ở trên đảo này có thiếu thứ gì không. Ngay cả thuốc lào tôi cũng có hút mà. Nếu có thiếu thứ gì thì các chú bộ đội sẽ giúp”.

Chị Chí kể nhiều bữa nấu cơm, thiếu mắm muối gia vị cũng chạy sang hàng xóm là các chú bộ đội xin. Ở trên đảo, thứ quý nhất là điện và nước mà bộ đội còn nhường cho dân thì kể gì mấy thứ mắm muối ấy.

Buổi trưa, dân được dùng điện từ 10h30 đến 11h30. Nhưng điện trên đảo cũng như “tấm chăn quá hẹp”, dân dùng thì bộ đội nhịn. Vậy nên: buổi trưa, người dân bật quạt vù vù để xua đi cái nóng bức, còn bộ đội thì mồ hôi nhễ nhại.

Tôi rời nhà anh Cần, đi dọc con đường chạy trước xóm nhỏ với bảy nếp nhà ngói mới. Tôi nghe tiếng cười lảnh lót và thấy trong nắng sớm, mấy em nhỏ đang chạy nhảy vui đùa với các anh lính đảo. Nét mặt ai cũng rạng rỡ với nụ cười dường như không thể vui hơn.

Chợt nhớ lại lời chị Chí hồi nãy: “Các anh bộ đội quý các em nhỏ lắm, mà các em nhỏ cũng rất quý bộ đội. Cháu Trà Giang nhà tôi, buổi tối không được gặp các chú bộ đội đã thấy nhớ rồi”.

Kể từ khi có các em nhỏ, cuộc sống của lính đảo vui hơn. Sự xuất hiện của những cô bé, cậu bé đang học vỡ lòng như một cái gì đó tươi non, trong trẻo, thân thương khiến cho hòn đảo vốn thừa thãi nắng gió, đá sỏi này trở nên sinh động và “mềm” hơn.

Một anh lính đảo kiệu Trà Giang lên vai và tôi bỗng thấy nước da đen sạm của anh hoàn toàn tương phản với làn da trắng hồng của bé. Hình như đôi mắt người lính ấy loáng nước. Người lính ấy cũng có con gái bằng tuổi Trà Giang ở quê nhà…

Ráng chiều nhuộm vàng đảo Sinh Tồn, vợ chồng anh Xin, chị Nga vừa kịp kéo về mẻ lưới cuối cùng trong ngày. Mẻ lưới nặng trĩu, đổ ra một chậu nhôm đầy toàn cá bò tươi rói, nhảy tanh tách. Chị Nga bảo: “Cá nhiều, ăn không hết, phải làm sạch phơi khô để dự trữ”.

Căn nhà ngói còn thơm mùi vôi của gia đình chị Nga khá khang trang, TV màn hình phẳng, bàn ghế xa lông, tủ gỗ mới tinh… Những khóm rau muống, rau dền, ớt cay trong các chậu đất bắt đầu ra lá. Vợ chồng chị vừa được các anh lính đảo cấp cho một cặp gà, một cặp vịt và một con chó để nuôi. Gà vịt đã biết xuống biển mò cua ốc và tìm đường về nhà, còn chó thì mấy ngày đầu cứ chạy sang với các anh bộ đội vì nhớ chủ cũ.

Bốn cán bộ xã kiêm thầy giáo tuổi 8X trên đảo Sinh Tồn

4 cán bộ xã 8X kiêm thầy giáo

Chiều dần buông xuống, bên các ụ súng, lỗ châu mai mấy em nhỏ đang chơi trò “chi chi chành chành”. Một cậu bé mới chập chững tập đi nhưng đã biết tránh cái hào công sự dưới chân.

Tiếng chị Nga gọi con gái : “Tường Uyên ơi, về rửa chân tay ăn cơm còn học bài. Sáng mai các thầy sẽ kiểm tra bài cũ đấy”.

Trên đảo Sinh Tồn, có 20 em nhỏ học lớp 3 như Tường Uyên, một em học lớp 2 và một em học lớp 1. Đó là những lớp học đặc biệt do chính Chủ tịch xã, Phó Chủ tịch xã, Bí thư Đoàn thanh niên và chủ tịch mặt trận xã Sinh Tồn trực tiếp dạy.

Trong trụ sở UBND xã Sinh Tồn đang xây dựng dang dở, 4 cán bộ tuổi 8X ấy đang tất bật với công việc giữa gạch ngói, vôi vữa ngổn ngang. Chủ tịch xã Kim Thanh Hoa, sinh năm 1985 cười bảo: “Trụ sở đang xây nên em phải kê gạch ngồi tiếp khách”.

Kim Thanh Hoa, cùng Cao Văn Giáp, Mai Thành Tiến, Hồ Bảo An cách đây chưa lâu đều là những thủ lĩnh của phong trào thanh niên tình nguyện. Họ đã lăn lộn ở hai huyện miền núi Khánh Sơn, Khánh Vinh đầy khó khăn của tỉnh Khánh Hòa. Khi đang quen dần với những ngọn núi hiểm trở thì cả bốn chàng trai lại viết đơn tình nguyện xin ra đảo Sinh Tồn dù biết rằng nơi ấy còn gian khổ hơn cả miền sơn cước.

Thiếu nước ngọt, rau xanh, cũng chưa “hành” người bằng nỗi nhớ đất liền đến quay quắt. Cả bốn chàng trai đều chưa vợ, nhưng đều đã có hình bóng một người con gái để mà thương mà nhớ, mà gọi điện, viết thư. Cao Văn Giáp cho biết, tháng đầu tiên ra đảo Sinh Tồn đã tốn mất hơn triệu đồng tiền điện thoại. Nhưng rồi sau đó, công việc khiến họ không có nhiều thời gian để nhớ.

Hồ Bảo An, sinh năm 1987, có lẽ là chủ tịch MTTQ xã trẻ nhất nước, kể: “ Hàng ngày, ngoài công việc hành chính ở xã, thì việc chiếm nhiều thời gian của tụi em nhất là dạy học. Bọn em đều đã được học qua nghiệp vụ sư phạm, đã tốt nghiệp Đại học Đà Lạt nên cũng không bỡ ngỡ khi đứng trên bục giảng. Đối với em, dạy học cho các em nhỏ chính là niềm vui lớn nhất. Các em học giỏi và ngoan lắm”.

Nhìn qua nơi ở của 4 cán bộ xã, tôi thấy một rổ đồ hộp cùng với nồi niêu, bát đĩa. Tiêu chuẩn sinh hoạt như những người lính đảo, nhưng chưa có thời gian để tăng gia sản xuất thêm rau xanh nên bốn chàng trai phải trường kỳ ăn đồ hộp. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng 4 cán bộ xã này thuộc loại sâu sát địa hình và gần dân nhất. Có lẽ không chỉ vì xã Sinh Tồn bé như một sân vận động và mới chỉ có 7 hộ dân… Tình yêu với đảo nhỏ như hạt giống đã nảy mầm đâm lá, “tình yêu làm đất lạ hóa quê hương” và 4 chàng trai 8X không muốn ra đảo theo kiểu nhiệm kỳ, họ muốn gắn bó lâu dài nhưng chỉ lo… ế vợ.

Lớp học “kỷ lục” trên đảo Trường Sa

Tôi rời trụ sở UBND xã Sinh Tồn khi các cán bộ trẻ kiêm thầy giáo ấy đang chuẩn bị giáo án cho buổi lên lớp ngày mai.

Đến thị trấn Trường Sa, thủ phủ của cả quần đảo Trường Sa, nơi xanh mướt bóng cây phong ba và bàng vuông, tôi đã được dự một buổi học đặc biệt ngay ở nhà cô giáo Bùi Thị Nhung. Đang dạy tiểu học ở Khánh Hòa nhưng Nhung đã cùng chồng mang theo đứa con mới 20 tháng tuổi tình nguyện ra đảo Trường Sa lớn. Ở đây Nhung được người dân trên đảo phong làm… hiệu trưởng của những lớp học chỉ có vài học sinh.

Sáng hôm ấy, Nhung giảng bài cho hai em Nguyễn Xuân An và Võ Thị Minh Phương, 8 tuổi, học lớp 3. Bảng đen, phấn trắng, sách vở mở rộng trên mặt bàn. Hai em học sinh ngước đôi mắt đen láy nghe như nuốt từng lời cô giáo. Lớp học chỉ có hai học sinh, nhưng tôi ngồi phía dưới vẫn cảm nhận được sự trang nghiêm, vẫn cảm thấy như thể nắng, gió, cả sắc trời, sắc biển của Trường Sa như ùa vào lớp học.

Con của cô giáo Nhung sẽ đi học lớp 1 trên đảo này. Vợ chồng cô sẽ sinh thêm em bé nữa, trên đảo này. Đảo là nơi chôn rau cắt rốn của nhiều công dân tương lai của nước Việt…

Nguồn: Tiền Phong Online

Đọc tiếp...

Người theo dõi

 

Copyright 2008 All Rights Reserved Revolution Two Church theme by Brian Gardner Converted into Blogger Template by Bloganol dot com